Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 515: Tu Thần nghiệm thu! Mục Ngưng Sương thay đổi bất thường!

Chương 515: Tu Thần nghiệm thu! Mục Ngưng Sương thay đổi bất thường!




"Quà sư công tặng cho Thượng Cung?"

Phương Nhuế Nhuế tò mò cầm lấy, trong nháy mắt cô bé cảm thấy linh hồn mình hơi dao động, hơi lạnh trên thanh chủy thủ này mang đến cảm giác đau đớn khi linh hồn bị cắt nát.

Thượng Cung Cẩn cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nàng hoàn toàn không biết gì.

"Đúng vậy." Tu Thần mỉm cười gật đầu.

Lúc Thiên Nguyên Tử và Tu Thần chơi cờ năm quân, lão đã giao nó cho hắn.

Thực ra Thiên Nguyên Tử và Tu Thần đã đoán được bảy đại chúa tể sẽ ra tay với Bắc Lý giới đầu tiên. Thượng Cung Cẩn muốn báo thù thì nhất định phải tới Thiên giới, đây là thời cơ tốt nhất.

Nhưng Thiên Cương rời khỏi Thiên giới, nhất định sẽ gia cố thành lũy Nguyên giới. Để không xảy ra điều gì bất trắc, Thiên Nguyên Tử đã giao thanh đao thành lũy cho Tu Thần.

Pháp bảo do chúa tể chí tôn duy nhất của chín đại Nguyên giới tự tay chế tạo ra, dùng nó xé thành lũy Thiên giới ra một vết hẳn là không thành vấn đề.

Hiện giờ Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần cũng chưa kéo dài được đến Thiên giới, có thứ này của Thiên Nguyên Tử, hắn cũng tiện hơn và bớt đi được nhiều thời gian.

"Thứ này dùng như thế nào ạ?" Phương Nhuế Nhuế hỏi.

"Lúc tới Thiên giới, gặp phải hàng rào Nguyên giới thì chém một đao xuống là được, sau đó trực tiếp đi vào." Tu Thần nói.

Mọi người trợn tròn mắt, nhìn thanh chủy thủ này với vẻ mặt không tin nổi.

"Lợi hại đến vậy sao?" Kinh Như Tuyết cầm lấy chủy thủy cẩn thận ngắm nghía.

Lực phòng thủ của thành lũy Nguyên giới vô cùng mạnh mẽ, người bình thường không thể nào phá vỡ nổ. Ngay cả kẻ có cấp bậc như Vô Thần mà muốn xâm nhập vào thành lũy Thiên giới cũng là chuyện không tưởng.

Năm đó nếu không phải Phù Tiên Tử âm thầm mở cửa thành lũy, Vô Thần phỏng chừng cũng bị Trường Sinh giết chết ở hư vô chi cảnh rồi.

"Thầy ơi, đây là pháp bảo đỉnh cấp sao? Thầy có thể làm ra nó không?" Phương Nhuế Nhuế nhìn Tu Thần, hỏi.

Hắn ho khan mấy tiếng.

Lúc trước hắn không làm được, bởi vì hắn chưa có khái niệm đó, không tưởng tượng ra được thứ có thể phá vỡ thành lũy Nguyên giới có sức mạnh như thế nào.

Rất nhiều thứ không phải là Tu Thần không làm ra được, mà là nghĩ không ra. Việc này liên quan đến trí tưởng tượng và tri thức lý giải sự vật của hắn.

Nhưng bây giờ thì có thể rồi, vì hắn có thể phục chế lại!

Trong Lĩnh Vực Vô Địch của hắn, bất cứ thứ gì Tu Thần cũng đều có thể mô phỏng ra y xì đúc, huyết mạch tinh nguyên của Bắc Lý lúc trước chính là ví dụ tốt nhất.

"Thanh chủy thủ này là quà của sư công tặng cho Thượng Cung, các ngươi khỏi tơ tưởng, huống hồ một thanh cũng đủ rồi." Tu Thần nói.

Dù sao cũng là quà của Thiên Nguyên Tử tặng cho cháu gái mình, vừa quay đầu đi Tu Thần đã phục chế cho mỗi người một thanh thì có vẻ không ổn lắm.

Kinh Như Tuyết hiểu ra gật đầu.

"Thầy ơi, hiện giờ đã có pháp bảo có thể tiến vào Thiên giới, vậy lúc nào chúng ta xuất phát?" Thượng Cung Cẩn hỏi Tu Thần với ánh mắt chờ mong.

Nàng một khắc nữa cũng không chờ nổi.

Đại thù của bộ tộc Thượng Cung vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng, nàng không bao giờ quên được cảnh cha vì cứu mình mà tan thành mây khói, cũng không thể nào quên được tràng cảnh thê thảm khi Vũ Hóa Thần triều bị Dạ Hạ Thiên Quân tàn sát gần như toàn bộ.

Lúc trước thời cơ còn chưa tới, nàng có thể nhịn được, nhưng hiện giờ mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, nàng không muốn chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa.

Tu Thần nhìn Thượng Cung Cẩn, bật cười nói: "Vi sư biết ngươi rất nóng lòng, đã chờ đợi bao nhiêu năm qua thì cũng chẳng gấp gáp gì một bữa cơm. Mọi người cùng ăn một bữa cơm, coi như vi sư ta tiễn các ngươi lên đường."

"Vâng thưa thầy!" Thượng Cung Cẩn phấn khởi gật đầu.

"Nào."

Tu Thần đứng dậy vẫy tay với mọi người, sau đó đi tới bãi đất trống bên cạnh.

Mọi người nhìn nhau, sau đó lại ngơ ngác nhìn Tu Thần.

Nào cái gì?

"Thầy ơi, thầy đây là..." Kinh Như Tuyết khẽ hỏi.

"Các ngươi đã rèn luyện thời gian lâu như vậy, vi sư vẫn chưa dạy gì các ngươi, toàn là các ngươi tự mình rèn giũa. Bây giờ ta muốn nhìn xem thành quả các ngươi tự rèn luyện thế nào. Các ngươi cùng lên đi." Tu Thần mỉm cười nói.

"Hả?"

"Không phải chứ?"

"Thầy ơi, con không muốn đánh với thầy đâu..."

"Đại nhân, việc này đâu cần chứ..."

Mọi người cùng lắc đầu nguây nguẩy.

Đánh nhau với Tu Thần?

Vậy có khác nào tự hành hạ bản thân đâu?

Hoàn toàn không có khả năng giành phần thắng.

Ngươi bảo bọn họ đối đầu với đám chúa tể, thì tuyệt đối sẽ không do dự xách đao lên đánh ngay. Nhưng ngươi bảo bọn họ chiến đấu với Tu Thần, thì có lẽ là nghỉ đi, không thể nào đánh thắng được.

"Sao vậy? Lời vi sư nói không có trọng lượng phải không?" Tu Thần hỏi.

Mọi người cười khổ, đã nói đến nước này, không đánh cũng phải đánh.

Thực ra Tu Thần chỉ muốn nhìn xem thân thể phàm nhân có thể cường hóa đến mức nào.

"Lão đại, vậy chúng ta đặt ra quy định đi."

Tiểu Bạch đi đến trước mặt Tu Thần đầu tiên, cười khổ nói.

"Quy định? Được." Tu Thần cười, gật đầu đồng ý.

Tiểu Bạch nở nụ cười, sau đó chỉ sang bên cạnh: "Lão đại, ngài thấy bên kia không?"

Tu Thần quay đầu sang. Tiểu Bạch lập tức ngưng tụ ra một lưỡi dao bằng băng sắc nhọn, chém thẳng vào cổ Tu Thần. Lưỡi dao băng tỏa ra hơi lạnh ngập trời, khiến không gian đông cứng lại trong chớp mắt.

"Keng!"

Một tiếng động chói tai vang lên. Lưỡi dao băng gác vào cổ Tu Thần, nhưng ngay cả da cũng không sứt lấy một miếng.

"Lừa gạt?" Tu Thần nhìn Tiểu Bạch, tủm tỉm cười.

Tiểu Bạch cười bồi mấy tiếng. Lúc này Tiger và Saitama từ bên cạnh nhanh chóng tung đòn tấn công.

Hai người này đều là thể tu, dùng sức mạnh và cơ thể làm chủ, dùng quyền đấm tới. Kình khí từ nắm tay xé rách cả không gian, sau đó đánh thẳng vào người Tu Thần.

"Rầm!"

Một làn sóng khí lan ra, Tiger, Saitama và Tiểu Bạch đều bị đẩy lui. Bọn họ bị chính sức mạnh của mình phản chấn lại.

Kinh Như Tuyết và Sở Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tỏ ra hưng phấn. Sau đó hai người cũng lập tức ra tay.

"Sư tỷ, đợi muội chút! Muội cũng lên!"

Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn cũng lao tới, sau đó mọi người cùng tiến lên tấn công.

Chỉ có ba người Pháp Hải, Vô Thần và Phù Tiên Tử là không hề động thủ.

Bọn họ biết Tu Thần chủ yếu muốn xem sức mạnh mà đám đệ tử và thuộc hạ cấp Thần Vương của mình đang nắm giữ đạt đến trình độ nào rồi.

Kết quả có thể tưởng tượng ra được, Tu Thần hoàn toàn không đánh trả, cứ mặc họ tấn công, sau đó toàn bộ đều bị đánh bay.

Trong thời gian ngắn, trong mạng tinh thần nổi lên mây gió sấm chớp, đất trời rung chuyển, không gian cũng vặn vẹo mất ổn định, động tĩnh vô cùng lớn.

Mục Ngưng Sương ở trong bếp thấy hành động của đám người kia, bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười.

Đúng lúc này, Mục Ngưng Sương bỗng nhíu mày, sau đó tay phải run rẩy. Lòng bàn tay phải của nàng bất chợt chuyển sang màu đỏ như máu, ký tự màu vàng kim thần bí quỷ dị như ẩn như hiện.

"Đây là cái gì?"

Vẻ mặt Mục Ngưng Sương có hơi đau đớn, ký tự vàng kim quỷ dị kia như có sinh mệnh, điên cuồng chui ra khỏi lòng bàn tay nàng. Sau đó nó lan từ bàn tay lên đến cổ tay nàng, rồi một đường hướng thẳng lên trên.

Mục Ngưng Sương biến sắc, quay đầu nhìn ra đám người đang đánh nhau ngoài xa. Nhưng khi nàng vừa bước chân ra ngoài, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngã vật xuống đất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch