Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 517: Cấm chế thành lũy! Tấn công toàn diện Thiên giới!

Chương 517: Cấm chế thành lũy! Tấn công toàn diện Thiên giới!




Ngoài Thiên giới, đám người Kinh Như Tuyết đang đứng trên không trung, nét mặt lạnh lùng.

Trước mặt họ có một bức tường thành màu xám đen như ẩn như hiện.

"Đây là thành lũy Nguyên giới sao?" Phương Nhuế Nhuế hỏi.

"Đúng, đây là thành lũy Nguyên giới. Hơn nữa thầy nói không sai, Thiên Cương đã gia cố thêm rất nhiều, trên bức tường thành còn có một tầng pháp trận." Thượng Cung Cẩn gật đầu đáp.

Sở Nguyệt vung tay lên, chân nguyên chi lực màu đỏ như máu đánh thẳng về phía tường thành.

"Uỳnh!"

Một tiếng nổ vang truyền tới, tạo ra từng làn sóng chấn động.

Trên thành lũy màu xám đen bỗng tỏa ra ánh sáng màu đen, gào rít như ác quỷ khóc than, điên cuồng cắn nuốt chân nguyên màu đỏ tươi của Sở Nguyệt.

"Cảm giác có chút lợi hại, trên lớp cấm chế này có sức mạnh ăn mòn thần hồn." Tiểu Bạch gãi đầu nói.

"Thanh đao thành lũy chỉ đánh vỡ được thành lũy Nguyên giới, còn tầng cấm chế bên ngoài này vẫn phải cần chúng ta tự mình ra tay." Kinh Như Tuyết nói.

Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười, đưa gậy Như Ý đến trước mặt, nói: "Thì động thủ đi thôi, mọi người đều đã có tu vi nửa chúa tể, còn sợ cái này làm gì?"

Trước khi bọn họ đi, Tu Thần đã tăng tu vi của tất cả mọi người lên thực lực bằng nửa chúa tể. Đó cũng là thực lực mạnh nhất của họ từ trước đến nay. Nếu muốn tăng tu vi lên bằng chúa tể, thì phải đợi lúc hắn trở thành tích điểm mới thì mới có thể làm được.

Làm đệ tử và thuộc hạ của Tu Thần, lợi ích lớn nhất chính là ngươi không cần lo lắng về việc thực lực không tăng lên theo ý muốn, chỉ cần tâm cảnh của ngươi tăng cấp, hắn sẽ trực tiếp gia tốc thời gian, cho người trở thành cường giả trong chớp mắt.

Dĩ nhiên là tâm cảnh của đám người này chưa đạt tới thực lực nửa chúa tể, cho nên lúc đối diện với cường giả bằng nửa chúa tể khác, nếu là một đấu một thì bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ.

Nhưng đối phó với Dạ Hạ Thiên Quân và Trường Sinh thì đủ rồi.

"Ngươi thử một chút đi." Kinh Như Tuyết nói.

Tôn Ngộ Không gật đầu, sau đó tập trung toàn bộ yêu lực toàn thân, gậy Như Ý trong tay lóe ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, cơ thể nó đột nhiên to lên gấp đôi. Hư vô chi cảnh xung quanh bắt đầu dao động vặn vẹo, nhưng khí tức của nó vẫn đang không ngừng lớn mạnh.

"Hây!"

Tôn Ngộ Không quát một tiếng, hai tay cầm gậy Như Ý đánh mạnh về phía cấm chế.

"Uỳnh!"

Một tiếng động rất lớn vang lên, từ chỗ gậy Như Ý chạm vào cấm chế tỏa ra từng đợt sóng màu đen, sau đó nó sôi trào như biển gầm.

Thân thể của Tôn Ngộ Không bị đánh bay ra, được Saitama đỡ lấy. Hai người bay ngược trong hư vô chi cảnh mấy ngàn dặm mới đứng vững được thân hình.

"Cái này có chút thâm tàng bất lộ." Thanos nhíu mày nói.

Tôn Ngộ Không và Saitama bay nhanh về.

"Thứ này rất mạnh, một mình ta không phá nổi." Tôn Ngộ Không thở hổn hển nói.

Lực phản phệ thiếu chút nữa đánh nó ngất đi.

"Quả nhiên không hổ là cấm chế do chúa tể bày ra, mấy người chúng ta liên thủ lại đi." Kinh Như Tuyết đề nghị.

Mọi người đều gật đầu, sau đó lấy pháp bảo của mình ra.

...

Lúc này Trường Sinh ở trong Thiên giới chợt mở mắt. Song đột nhiên có bốn bóng người xuất hiện trước mặt lão.

Một người trong đó mặc quần áo đen, gương mặt yêu dị thâm trầm, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thâm hiểm gian trá, đó chính là Dạ Hạ Thiên Quân đã diệt cả tộc Thượng Cung của Vũ Hóa Thần triều.

Một người có mái tóc đỏ, nhìn trông vô cùng khí phách thô bạo, đó chính là Thăng Ngô Thiên Thông, tộc trưởng tộc Thăng Ngô.

Còn một nữ tử có dáng vẻ vô cùng xinh đẹp mỹ lệ, đôi mắt phượng đầy tà mị như hút sạch tinh phách của người ta, tên là Yêu Nguyệt.

Người cuối cùng là một lão giả lông mày trắng tên là Trình Minh.

Bốn người này là tứ đại hộ pháp dưới trướng Trường Sinh, tương đương với tộc trưởng ba đại gia tộc dưới trướng Vô Thần trong Phù Tiên giới.

"Đại nhân, hình như có người đang tấn công thành lũy Nguyên giới!" Dạ Hạ Thiên Quân lên tiếng báo cáo.

Trường Sinh nheo mắt lại nhìn lên bầu trời, lúc này một đợt sóng màu đen đang không ngừng dao động, hiển nhiên đối phương vẫn còn tiếp tục tấn công.

Trường Sinh cũng biết chuyện bản thể của Thiên Cương rời đi, trước khi đi lão cũng từng nói rằng Tu Thần có thể nhân cơ hội này để ra tay với Thiên giới.

Vốn Trường Sinh nghĩ rằng không có khả năng đó, nhưng hiện giờ buộc lão phải tin.

Tu Thần này thật là to gan lớn mật! Thực sự dám đánh đến Thiên giới.

"Chắc là Tu Thần." Trường Sinh nở nụ cười lạnh lẽo.

"Tu Thần?"

Dạ Hạ Thiên Quân và ba người kia đều tỏ ra kinh ngạc, nhìn lẫn nhau.

Bọn họ chưa biết về chuyện Tu Thần tiêu diệt Phù Tiên giới, hiện giờ trong mắt họ, Tu Thần chỉ là sự tồn tại ngang hàng với cấp bậc của Trường Sinh mà thôi.

Nhưng Trường Sinh thì biết, vậy mà lão không hề hoảng hốt.

Bởi vì hóa thân bằng nửa chúa tể của Thiên Cương vẫn còn ở trong Thiên giới, hơn nữa còn có rất nhiều thủ đoạn giết người. Nên Trường Sinh hoàn toàn không sợ Tu Thần xâm nhập.

"Có cần thuộc hạ ra ngoài ứng phó trước không?" Thăng Ngô Thiên Thông hỏi.

Hắn là người theo Trường Sinh đầu tiên, nhưng thực lực lại bị những người đến sau như Dạ Hạ Thiên Quân bắt kịp. Hơn nữa Trường Sinh cũng hết sức coi trọng Dạ Hạ Thiên Quân, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.

Nhưng nếu hắn có thể xung phong ra đánh trận chiến này, thậm chí còn có thể cầm chân Tu Thần thì Trường Sinh sẽ thêm phần coi trọng hắn, nói không chừng còn nâng đỡ hắn nữa.

Trường Sinh cười ha hả, phất tay nói: "Không gấp, bên ngoài thành lũy Nguyên giới còn có cấm chế do chúa tể tự tay thi triển. Hơn nữa cho dù có phá vỡ cấm chế phòng ngự thì cũng phải mở được thành lũy. Cứ từ từ xem thế nào."

Bốn người Thăng Ngô Thiên Thông nghiêm mặt lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trên.

Làn sóng màu đen vẫn không ngừng dao động lan ra, toàn bộ Thiên giới đều cảm nhận được chấn động, vô số người ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, sắc mặt hoảng hốt.

Đòn tấn công vẫn tiếp tục được thi triển, mỗi một đòn đều có sức mạnh lớn gấp nhiều lần so với lúc trước.

"Đại nhân, thuộc hạ có một chuyện nghĩ không ra. Vì sao Tu Thần phải đánh tới Thiên giới của chúng ta?" Yêu Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Trong mắt nàng ta, chẳng phải Tu Thần đang đối đầu với Phù Tiên giới sao? Vì sao bỗng nhiên lại chuyển sang đánh Thiên giới? Cứ thế không phải là hai mặt gặp địch sao?

Trường Sinh cười khẽ một tiếng, đáp: "Điểm ấy thì các ngươi cứ hỏi Thiên Quân."

Dạ Hạ Thiên Quân chợt biến sắc.

"Thượng Cung Cẩn sao? Lẽ nào Tu Thần thật sự muốn đồng thời khai chiến với cả Phù Tiên giới và Thiên giới? Việc này rõ ràng là không lý trí." Trình Minh nhíu mày hỏi.

Đương nhiên bọn họ đều biết chuyện giữa Dạ Hạ Thiên Quân và Thượng Cung Cẩn, đệ tử của Tu Thần, nhưng khiến mình hai mặt gặp địch thì cũng hơi quá phách lối rồi.

"Phù Tiên giới đã bị Tu Thần xâm chiếm toàn bộ rồi. Đương nhiên là hắn sẽ bắt đầu ra tay với Thiên giới của ta." Trường Sinh đáp.

"Cái gì?"

Bốn người kia nghe xong, sắc mặt biến đổi lớn.

Nhất là Dạ Hạ Thiên Quân, mặt của y trắng bệch như tờ giấy.

Tu Thần đã lấy được Phù Tiên giới rồi ư?

Chuyện này từ khi nào?

Vì sao Trường Sinh không hề nói gì?

Đối với Dạ Hạ Thiên Quân mà nói, có thể chiếm được Phù Tiên giới thì chứng tỏ thực lực của Tu Thần đã đến mức chúa tể! Mà bây giờ Thiên Cương không có ở đây, bọn họ làm thế nào phòng ngự trước đòn tấn công của Tu Thần đây?

Điều quan trọng nhất là, mọi người có mặt ở đây đều có thể sống tiếp, nhưng chỉ có mình y, Dạ Hạ Thiên Quân là tuyệt đối không thể sống tiếp được!

Lần tiến công này, chính là nhằm vào Dạ Hạ Thiên Quân y!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch