Chương 518: Cả kinh biến sắc! Thượng Cung Cẩn tức giận!
"Đại nhân, Tu Thần này rốt cuộc là ai? Vì sao hắn có thể lấy được Phù Tiên giới? Phù Tiên Tử đâu?" Dạ Hạ Thiên Quân gấp gáp hỏi.
Y chính là người đang sợ hãi nhất trong này. Phù Tiên Tử là cường giả cấp bậc chúa tể, thế mà lại bị lật đổ? Đây chẳng phải chứng tỏ Tu Thần chính là chúa tể mới hay sao?
Giờ Thiên Cương không có ở đây, nếu Tu Thần đánh tới thì khác nào để mặc cho hắn giết người bừa bãi.
"Chắc Phù Tiên Tử và Vô Thần đều bị giết chết cả rồi." Trường Sinh nói.
Bốn người Dạ Hạ Thiên Quân đồng loạt biến sắc.
Chúa tể mà cũng chết sao?
Bọn họ không sao tin được. Trong nhận thức của bọn họ, chúa tể chính là người cùng tồn tại với trời đất, không thể nào chết được.
Nhưng lời này từ miệng Trường Sinh nói ra, bọn họ không thể không tin.
"Đại nhân, Tu Thần này có thể giết được chúa tể như Phù Tiên Tử, chúng ta hẳn là không đối phó được đâu." Yêu Nguyệt nói với sắc mặt xấu xí.
Chẳng ai muốn chết, nàng ta cũng không ngoại lệ.
Đây có khác nào là chúa tể tới xâm lược đâu, bản thể của Thiên Cương lại không có ở đây, bọn họ chẳng phải đang chờ bị giết hay sao?
Những người khác cũng vô cùng lo lắng nhìn Trường Sinh.
"Yên tâm đi, Tu Thần không thể nào tự mình tới đây được, chắc là đám Thượng Cung Cẩn." Trường Sinh bật cười nói.
Thấy lão tự tin như vậy, trong lòng mọi người đều nghi ngờ không thôi.
Nếu chỉ là một đám đồ đệ đánh tới đây thì bọn họ đương nhiên là không sợ. Bọn họ là những người đã sống vô số năm tháng, cho rằng tu vi hiện giờ của mình chắc hẳn phải hơn đám đệ tử của Tu Thần.
Bốn người chỉ sợ Tu Thần tự mình đánh tới thôi.
"Sao đại nhân có thể khẳng định như vậy?" Thăng Ngô Thiên Thông nhỏ giọng hỏi.
"Bản tọa đương nhiên là có lý do của mình, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải báo cho các ngươi biết sao?" Trường Sinh hơi nhéo mắt lại, lạnh nhạt hỏi.
Thăng Ngô Thiên Thông run lên, vội vàng nói: "Thuộc hạ sai rồi, xin đại nhân trách phạt!"
"Được rồi." Trường Sinh phất tay.
"Nhìn tình trạng này có vẻ như cấm chế phòng ngự không đỡ nổi đòn tấn công của bọn chúng, sắp vỡ rồi. Có lẽ bọn chúng cũng có cách để phá vỡ thành lũy Nguyên giới. Đi thôi, cùng xem thế nào." Trường Sinh chậm rãi đứng dậy.
Bốn người Dạ Hạ Thiên Quân đều nghiêm sắc mặt, nặng nề gật đầu.
Giây kế tiếp, năm người trực tiếp biến mất khỏi Trường Sinh điện, xuất hiện ở thành lũy Nguyên giới.
Lúc này thành lũy Nguyên giới vẫn chưa bị tấn công, bởi vì đám người Kinh Như Tuyết cũng chưa phá vỡ được cấm chế phòng ngự. Có điều nhìn làn sóng màu đen kia ngày càng dao động yếu đi, đám người Trường Sinh cũng biết cấm chế này chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
Ngay sau đó, toàn bộ không gian trời đất đều chấn động dữ dội, sau đó cấm chế màu đen kia vỡ vụn như thủy tinh, hóa thành luồng khí màu đen tiêu tan trên bầu trời.
"Thú vị đấy." Trường Sinh nhếch miệng cười.
Có thể phá vỡ cấm chế phòng ngự do Thiên Cương bày ra trong thời gian ngắn như vậy, quả là ngoài dự liệu của lão.
Nhưng lão vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, không hề có chút hoảng hốt nào.
"Tiếp theo chính là thành lũy Nguyên giới." Yêu Nguyệt nghiêm túc nói.
Trong lòng nàng ta luôn có một cảm giác vô cùng bất an, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trường Sinh lại không dám biểu lộ nỗi lo ra ngoài, chỉ đành căng cứng toàn thân, chuẩn bị tư thế phản kích bất cứ lúc nào.
"Muốn phá vỡ thành lũy Nguyên giới, sợ rằng cần không ít thời gian đâu. Xem dáng vẻ của bọn họ có vẻ như lần này đã quyết tâm tấn công Thiên giới của chúng ta." Trình Minh cau mày nói.
Không phải vạn bất đắc dĩ, thực ra lão không muốn trở thành kẻ địch của bất cứ ai, cứ lặng lẽ tu luyện là được rồi.
Trong bốn người thì tuổi tác của lão là lớn nhất, hơn nữa tiềm lực cũng thấp nhất, thành tựu tương lai cũng không được cao lắm, cho nên lão chẳng mang theo dã tâm gì.
"Chứng tỏ bọn chúng rất có tự tin!" Dạ Hạ Thiên Quân nheo mắt nói.
Đối phương càng có tự tin, y lại càng không yên lòng.
Hiện giờ y vô cùng hối hận, năm đó vì sao không giết chết cả Thượng Cung Cẩn, để cho nàng có cơ hội chuyển thế thoát thân.
Nếu năm đó y giết chết cả Thượng Cung Cẩn, thì nàng không thể bái làm môn hạ của Tu Thần, cũng không xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Trường Sinh nhìn thành lũy Nguyên giới, đôi mắt hơi nheo lại.
Tin tức mà Thiên Cương để lại là Tu Thần tuyệt đối sẽ không tự mình tới, bởi vì hắn phải tọa trấn ở Phù Tiên giới, để tránh bị các chúa tể khác thừa cơ tới chiếm Phù Tiên giới. Cho nên lúc này lão rất chắc chắn Tu Thần sẽ không tới.
Nhưng đồ đệ của hắn có tu vi cao bao nhiêu chứ? Cứ thế đến đây tìm cái chết sao?
Đây là chỗ mà Trường Sinh vẫn không nghĩ ra được.
"Cái gì?"
Trường Sinh đột nhiên biến sắc. Bởi vì thành lũy Nguyên giới bỗng nhiên xuất hiện một khe hở.
Tốc độ nhanh như vậy sao? Bốn người Dạ Hạ Thiên Quân cũng tỏ ra kinh ngạc, sợ hãi.
"Đã phá vỡ rồi sao?" Thăng Ngô Thiên Thông nhìn Trường Sinh, hỏi.
Tốc độ này quả thực quá dọa người!
Cấm chế phòng ngự vừa bị phá, chỉ mấy giây sau đã xé rách thành lũy Nguyên giới rồi sao?
Chẳng lẽ là Tu Thần tự mình xuất trận?
Thành lũy Nguyên giới chính là lá chắn phòng ngự mạnh mẽ nhất, cũng là bức thành che chở ngăn chặn xâm nhập! Chỉ có người đứng đầu Nguyên giới mới có thể tùy ý mở ra...
Cho dù những chúa tể khác muốn tấn công cũng không thể xé ra một khe hở nhanh như vậy.
Thời khắc này sắc mặt Trường Sinh có chút khó coi.
Sự tình hơi vượt quá dự liệu của lão.
"Đại nhân, thành lũy Nguyên giới vì sao lại bị phá ra với tốc độ nhanh như vậy?" Dạ Hạ Thiên Quân lo lắng hỏi.
Đây không phải là chuyện đùa, bọn họ tin những gì Trường Sinh nói, cho rằng Tu Thần sẽ không tới, nhưng bây giờ phải giải thích thế nào? Không có thực lực cấp bậc chúa tể thì sao có thể phá vỡ thành lũy Nguyên giới nhanh như vậy chứ?
Nét mặt Trường Sinh không còn ung dung như trước, lão lạnh giọng nói: "Còn chưa rõ lắm."
"Rầm!"
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, sau đó thành lũy Nguyên giới trực tiếp vỡ ra một cái khe rộng trăn mét, sau đó mấy bóng người đáp xuống.
Trường Sinh tái mặt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Nhanh thế sao?
Nhanh hơn cả tưởng tượng của lão.
"Dạ Hạ Thiên Quân!"
Giọng nói lạnh lẽo, căm hận của Thượng Cung Cẩn truyền tới.
Lúc đối diện với năm người Trường Sinh, Thượng Cung Cẩn đứng đầu tiên, sau đó là Kinh Như Tuyết, Phương Nhuế Nhuế và Sở Nguyệt, còn đám Tiểu Bạch, Saitama đứng cuối cùng.
"Các ngươi! Các ngươi!"
Giờ khắc này, Trường Sinh rốt cuộc cũng phải hoảng loạn. Khí tức của mấy người này ai nấy đều mạnh mẽ hơn lão rất nhiều!
Điều này sao có thể xảy ra chứ?
Đệ tử của Tu Thần vì sao lại có tu vi sao như vậy?
Những người khác không nói, nhưng tu vi của Thượng Cung Cẩn không hợp lý!
Năm đó nàng ta bị Dạ Hạ Thiên Quân thiếu chút nữa giết chết, chỉ còn một tia thần hồn chạy thoát, chuyển thế rời đi.
Đến giờ mới bao lâu chứ?
Dù cho có là thiên tài đi nữa, nhiều tài nguyên hơn nữa, thì nàng ta cũng không thể nào có được tu vi siêu việt như ngày hôm nay!
Việc này không có khả năng!
Đối với bọn họ mà nói, thiên phú và tài nguyên đương nhiên là rất quan trọng, nhưng thực ra thứ quan trọng nhất chính là thời gian!
Chỉ có đủ thời gian mới có thể thăng cấp bản thân, muốn một bước thành tiên là chuyện không thể nào!
Hiện giờ chúa tể chín đại Nguyên giới và các cường giả đỉnh cấp khác chẳng phải là những người đã sống vô số năm tháng, chịu đựng sự trải dài của thời gian đấy ư?
Nhưng áp dụng đối với Thượng Cung Cẩn trước mặt thì hoàn toàn không đúng!
"Chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại!" Thượng Cung Cẩn nhìn chằm chằm Dạ Hạ Thiên Quân với ánh mắt tràn ngập sát khí, cười lạnh nói.