Chương 523: Ngàn cân treo sợi tóc! Khí thế của thực lực nửa chúa tể!
Trường Sinh đang chạy thục mạng trong Thiên giới. Lão biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của Thượng Cung Cẩn.
Kéo dài thời gian!
Hiện giờ trong đầu lão chỉ có một suy nghĩ này. Phải kéo dài thời gian đến khi hóa thân của Thiên Cương và hai đệ tử của lão tới!
Trong Thiên giới, Thiên Cương có để lại một hóa thân nửa chúa tể, hơn nữa hai đệ tử quan môn của lão cũng có tu vi nửa chúa tể.
Hoàn toàn đối lập với Vô Thần không hề biết gì về thực lực của Phù Tiên Tử, Trường Sinh giỏi hơn nhiều.
Chí ít lão biết mình có địa vị thế nào, chức trách của mình là gì.
Lão chỉ là một đại quản gia!
Bên trên lão vẫn còn hai cường giả tu vi nửa chúa tể!
Đó là đệ tử do Thiên Cương một tay bồi dưỡng, vô cùng trung thành với Thiên Cương!
"Uỳnh!"
Đất trời rung chuyển, Trường Sinh hoảng sợ quay đầu lại.
Một ngọn núi cao vạn trượng đằng sau lưng lão nổ tung, đổ sập xuống. Bóng dáng Thượng Cung Cẩn lập tức xuất hiện trong tầm mắt lão.
Con ngươi Trường Sinh chợt co lại, lão liều mạng chạy trốn.
"Ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát sao?"
Giọng nói của Thượng Cung Cẩn truyền vào tai Trường Sinh.
"Thượng Cung Cẩn! Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng có thể giết được ta sao? Thực sự cho rằng Thiên giới của ta không có người nào sao?" Trường Sinh vừa chạy trốn vừa tức giận quát lên.
"Thì sao?" Thượng Cung Cẩn cười lạnh một tiếng.
Sau đó Trường Sinh hoảng sợ phát hiện ra không gian bên cạnh mình bất chợt nứt ra, vô số thanh đao băng từ trong khe hở đó lao thẳng đến phía mình, nháy mắt vây chặt lấy lão.
Một khắc sau, thân thể Trường Sinh ngưng tụ ra một lồng phòng ngự.
"Rầm rầm!"
Vô số lưỡi dao băng đâm mạnh vào lồng bảo vệ, các vết nứt từ từ xuất hiện, mắt thấy sắp bị phá vỡ đến nơi.
Còn Thượng Cung Cẩn thì đang đi tới trước mặt lão.
Sắc mặt Trường Sinh đầy hoảng sợ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy trong tay Thượng Cung Cẩn đang cầm một thanh trường kiếm màu xanh nhạt, trên thân kiếm có rồng băng quấn quanh, tiếng rồng ngâm mơ hồ làm chấn động chín tầng trời. Mỗi một tiếng gầm của rồng đều kèm theo một tia chớp giáng xuống, ánh sáng lấp lánh khắp trời đất.
"Thượng Cung Cẩn! Cho dù ngươi giết ta, gia tộc Thượng Cung cũng không trở lại được! Thiên Cương đại nhân sắp trở về rồi, đến lúc đó toàn bộ các ngươi đều phải chết!" Trường Sinh dữ tợn hét lên về phía Thượng Cung Cẩn.
"Ha ha ha." Thượng Cung Cẩn bật cười ha hả, ánh mắt vừa chế giễu vừa phẫn nộ.
"Từ trước tới tay, tộc Thượng Cung của Vũ Hóa Thần triều ta đều nghe theo lời ngươi nói, làm theo những gì người điều khiển, chưa từng oán trách câu nào! Vậy mà ngươi đối xử với chúng ta thế nào? Dạ Hạ Thiên Quân là con chó mà tộc Thượng Cung ta nuôi từ nhỏ, thế mà ngươi lại vì hắn mà tiêu diệt toàn bộ tộc Thượng Cung ta, chẳng thèm niệm tình xưa nghĩa cũ, không hề nương tay chút nào! Ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ngươi sao?"
Mỗi câu của Thượng Cung Cẩn như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Trường Sinh. Lão nhìn ánh mắt của nàng cũng biết được nàng thực sự quyết tâm.
"Tru diệt Vũ Hóa Thần triều không phải là ý của ta!" Trường Sinh hô lên.
Thượng Cung Cẩn nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: "Còn có ai nữa?"
"Là Thiên Cương đại nhân! Muốn trách thì phải trách Thượng Cung Thiên Nguyên trong tộc Thượng Cung các ngươi! Tộc Thượng Cung các ngươi bị tiêu diệt cũng là vì lão! Không phải là do ta!" Trường Sinh phẫn nộ hét lên.
Thượng Cung Cẩn đanh mặt lại, hàn kiếm long ngâm trong tay nàng run rẩy dữ dội. Một tia hàn khí có thể làm đông cứng linh hồn xoáy tròn chui ra, quay xung quanh thân thể Thượng Cung Cẩn thành một cơn lốc, điên cuồng xé rách không gian bốn phía.
"Thế thì ta cứ diệt sạch Thiên giới là được." Thượng Cung Cẩn cười gằn một tiếng, chém một kiếm về phía Trường Sinh.
Hai con băng long bay ra khỏi thân kiếm, gầm lên một tiếng rung trời, khiến không gian lắc lư khủng khiếp, mang theo sát khí lạnh lẽo hủy thiên diệt địa lao thẳng về phía Trường Sinh.
Trường Sinh hoảng sợ tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng, lão hoàn toàn không biết phải phòng ngự thế nào trước kiếm này của Thượng Cung Cẩn.
Tuyệt vọng!
Nhìn sát khí toát ra từ hai con băng long đang lao đến mình, nỗi tuyệt vọng trước nay chưa từng có lấp đầy lòng Trường Sinh, khiến lão không thể động đậy nổi.
Đúng lúc này, ba bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt lão.
Ánh mắt Trường Sinh sáng lên, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Hóa thân của Thiên Cương và hai đệ tử nửa chúa tể cuối cùng cũng tới kịp!
Chỉ thấy Thiên Cương giơ tay lên trời, sau đó kéo mạnh xuống dưới.
"Rầm!"
Bầu trời như một tấm thủy tinh lập tức nổ tung, vô số mảnh nhỏ trong suốt rơi xuống, chớp mắt đánh tan hai con băng long.
"Uỳnh uỳnh!"
Những tiếng nổ to liên tiếp vang lên, khiến đất trời rung động.
Thanh thế biến mất, Thượng Cung Cẩn lạnh mặt nhìn ba người trước mặt.
Người cầm đầu là hóa thân của Thiên Cương, có tu vi nửa chúa tể.
Hai bên Thiên Cương là một đôi anh em sinh đôi, có diện mạo đẹp đẽ tuấn tú, giữa mi tâm có ấn chữ thập, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Trong mắt bọn họ hoàn toàn không nhìn ra được tình cảm của con người.
Hai người này tên là Thiên Nhất và Thiên Nhị, được Thiên Cương tự mình đào tạo từ lúc còn trong bụng mẹ.
Trường Sinh nhìn ba người trước mặt, mừng đến chảy nước mắt, thiếu chút nữa thì quỳ xuống.
Một kiếm vừa rồi của Thượng Cung Cẩn thực sự đáng sợ, lão hoàn toàn không tránh được.
Thượng Cung Cẩn khẽ cười một tiếng, đáp: "Biết rõ còn hỏi, thú vị lắm sao?"
Thiên Cương sầm mặt lại, nói: "Ta không muốn đối đầu với Tu Thần, cho nên lúc này có thể tha cho các ngươi đi, vĩnh viễn không được bước vào Thiên giới của ta nửa bước. Nếu ngươi không nghe lời, thì phải nhận cái chết!"
"Chẳng phải chúng ta đã chết trước mặt ngươi rồi sao? Không đúng, nghiêm chỉnh mà nói nửa ngày trước chúng ta mới tự sát trước mặt bảy đại chúa tể các ngươi, bây giờ chẳng phải vẫn đang vui vẻ nhảy nhót đây sao? Ngươi cảm thấy những lời này của ngươi hữu dụng với ta sao?" Thượng Cung Cẩn giễu cợt nói.
"Càn rỡ! Dám nói chuyện với đại nhân như vậy! Giết ngươi dễ như trở bàn tay, còn không nhận lỗi?" Thiên Nhất giận dữ quát một tiếng, ánh mắt lóe lên sát ý.
"Ba người chúng ta đều có tu vi nửa chúa tể, hơn nữa bản thể của đại nhân sắp quay về rồi. Ngươi cho rằng các ngươi có phần thắng sao?" Thiên Nhị cười lạnh nói.
Thượng Cung Cẩn chẳng hề để tâm đến lời Thiên Nhất và Thiên Nhị, chỉ bật cười nói: "Cho nên các ngươi ỷ vào việc phía mình đông người chứ gì?"
Thượng Cung Cẩn vừa dứt lời, có mấy bóng người xuất hiện sau lưng nàng.
Trừ Tiểu Bạch và Sở Nguyệt ra, tất cả mọi người đều tới.
Tiểu Bạch đang trông chừng Dạ Hạ Thiên Quân, còn Sở Nguyệt thì đi tàn sát khắp nơi.
Những người khác tới đây để báo thù cho Thượng Cung Cẩn, nhưng Sở Nguyệt thì không, nàng tới để thu thập sinh linh chi lực cho Tu Thần!
Thu thập một lượng cực lớn!
Cho nên giờ phút này Thiên giới đã bị Sở Nguyệt đánh đến tan hoang, người chặn giết người, Phật chặn giết Phật, căn bản không cho ai chống đỡ.
Mà lượng sinh linh chi lực của Tu Thần cũng tăng vọt với tốc độ chóng mặt.
Thiên Cương vốn muốn ngăn cản Sở Nguyệt, nhưng Trường Sinh dù sao cũng là người của lão, đại diện cho bộ mặt của Thiên giới, không thể để chết được, cho nên lão tới đây bảo vệ Trường Sinh trước.
Nhìn chín người tu vi nửa chúa tể trước mặt, mí mắt Thiên Cương không kìm được khẽ run.
Lão không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc Tu Thần lấy đâu ra nhiều người có tu vi nửa chúa tể đến vậy.
Lão bồi dưỡng bao nhiêu năm mới chỉ được hai người là Thiên Nhất và Thiên Nhị mà thôi.
Tu vi nửa chúa tể không thể dễ dàng bồi dưỡng như vậy, hơn nữa còn phải đảm bảo đối phương tuyệt đối trung thành với mình. Cho nên số lượng người tu vi nửa chúa tể trong chín đại Nguyên giới đã được xác định là không quá nhiều.
Nhưng hiện giờ số lượng cường giả có tu vi nửa chúa tể dưới trướng Tu Thần dường như còn vượt quá số lượng trong cả chín đại Nguyên giới.