Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 527: Vãng Sinh Chuyển Hồn! Thiên Cương tức giận!

Chương 527: Vãng Sinh Chuyển Hồn! Thiên Cương tức giận!




Rốt cuộc Thiên Cương cũng về đến nơi, nhưng đã muộn rồi.

Hóa thân nửa chúa tể và hai đồ đệ nửa chúa tể đều đã chết cả. Toàn bộ Thiên giới đều là thảm cảnh, gần một phần ba sinh linh bị tàn sát.

Hơn nữa việc giết chóc vẫn còn tiếp tục xảy ra!

Một nỗi tức giận vô biên xộc lên đầu lão.

Hiện giờ tổn thất của lão vô cùng lớn, lúc trước Trường Hà và Phạt Ngô chỉ bị diệt mất hóa thân nửa chúa tể, còn lão ngay cả thuộc hạ và đệ tử cũng chết, một phần ba sinh linh bị xóa sổ. Lão không sao chấp nhận nổi chuyện này.

"Khốn kiếp! Đốn mạt! Tu Thần! Ta sẽ không đội trời chung với ngươi!

Tiếng gầm giận dữ của Thiên Cương vang vọng khắp toàn bộ Thiên giới, uy áp khủng khiếp chớp mắt bao phủ toàn bộ Nguyên giới.

Đám người Kinh Như Tuyết bị đè chặt xuống đất, không sao động đậy được.

Đối diện với uy áp toàn lực của cường giả chúa tể, nửa chúa tể không thể nào chống đỡ nổi.

Hiện giờ người của miếu Thiên Thần đang phân tán ở các khu vực, không tập trung cùng một chỗ. Mỗi người đều phải tự mình chống đỡ uy áp của Thiên Cương, vô cùng thống khổ.

Sở Nguyệt phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thiên Cương xuất hiện trước mặt nàng.

"Ngươi tên gì?" Lão lạnh giọng hỏi.

Sở Nguyệt nhìn Thiên Cương, cười lạnh một tiếng, chật vật nói: "Ta tên gì, cần phải nói cho ngươi biết sao? Muốn giết cứ giết! Ta cũng đủ vốn rồi!"

"Giết ngươi? Không không, ngươi đã hủy diệt bao nhiêu sinh linh ở Thiên gới của ta, nếu cứ thế giết ngươi thì hời cho ngươi quá!" Thiên Cương cười gằn một tiếng, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Chỉ thấy Sở Nguyệt biến sắc, cơ thể đột nhiên co rút với tốc độ cực nhanh, mật độ không gian xung quanh bị nén lại đến một mức độ đáng sợ, khiến cho nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình cũng vỡ vụn, nổ tung.

"Ta rất tò mò, lúc các ngươi xuất hiện ở Bắc Lý giới, rõ ràng mới chỉ có tu vi Thần Vương, mà đều là bản thể. Vì sao sau khi được hồi sinh, lại có được tu vi nửa chúa tể? Lẽ nào bây giờ Tu Thần đã mạnh đến mức có thể tăng mức độ tu vi rồi sao?" Thiên Cương nheo đôi mắt tràn đầy sát ý hỏi.

Hiện giờ tất cả người của miếu Thiên Thần đều bị lão khống chế, cho nên lão không vội ra tay ngay.

Vấn đề mà lão vừa hỏi chính là điều mà lão kiêng kỵ nhất lúc này.

Vì sao Tu Thần có thể chế tạo ra được cường giả nửa chúa tể chỉ trong thời gian ngắn như vậy? Hơn nữa còn nhiều người đến vậy? Vì sao hắn có thể hào phóng hồi sinh Thần Vương như thế? Lẽ nào sinh linh chi lực của hắn nhiều đến mức dùng không hết hay sao?

Chuyện không biết thường khiến người ta sợ hãi và kiêng dè nhất.

Hiện giờ nỗi hoảng sợ và dè chừng của chúa tể Nguyên giới dành cho Tu Thần đã đến mức cao nhất.

Mọi chuyện về hắn đều như câu đố, hoàn toàn đoán không ra được.

Sở Nguyệt nhìn chằm chằm Thiên Cương với ánh mắt giễu cợt, không thèm lên tiếng đáo.

Nàng biết chắc chắn mình không đánh lại lão nên chẳng buồn phản kháng, hơn nữa đám người bọn họ trước khi tới Thiên giới đã biết rằng mình không thể sống quay về rồi.

"Ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không có cách nào đối phó với ngươi sao?" Thiên Cương thấy Sở Nguyệt ngậm miệng không đáp, cười lạnh nói.

Đối với Thiên Cương mà nói, không có chuyện gì lão không hỏi ra được.

Chỉ thấy lão từ từ giơ tay lên, từ lòng bàn tay tỏa ra những vòng sóng gợn màu đỏ rực. Lão định sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với Sở Nguyệt!

Không có gì chân thật bằng việc trực tiếp đọc ký ức của đối phương, cho dù Sở Nguyệt lên tiếng thì vẫn có thể nói dối, mà Vãng Sinh Chuyển Hồn thì có thể đọc được tất cả các tin tức hữu dụng chân thật. Tuy rằng năng lực này sẽ tiêu hao một lượng lớn sinh linh chi lực của Thiên Cương, nhưng nếu có thể thu hoạch được tin tức về Tu Thần thì hoàn toàn đáng giá.

Sở Nguyệt thấy Thiên Cương thi triển Vãng Sinh Chuyển Hồn với mình, ánh mắt lộ ra vẻ hài hước.

"Lần này ta sẽ giam cầm ngươi tuyệt đối, kể cả thần nguyên lẫn linh hồn đều bị phong ấn hết. Ngươi cho rằng ngươi vẫn có thể tự sát được sao?" Thiên Cương hừ lạnh một tiếng.

Lúc trước đám người Sở Nguyệt tự sát trước mặt chúa tể, có thể nói là một phát bạt tai thật kêu vào mặt tất cả bọn họ. Cho nên Thiên Cương sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai nữa, trong nháy mắt thi triển Vãng Sinh Chuyển Hồn, lão cũng hoàn toàn phong ấn Sở Nguyệt. Lúc này ngay cả tư duy của Sở Nguyệt cũng đều bị đông cứng lại.

"Vù..."

Đúng vào lúc vòng sóng gợn trong lòng bàn tay Thiên Cương chạm đến Sở Nguyệt, bỗng nhiên cơ thể nàng tan thành mây khói.

"Sao có thể?"

Thiên Cương biến sắc, nhìn nơi trống không trước mặt mình với vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa không tin nổi.

Lão đẫ dùng thủ đoạn phong ấn mạnh nhất của mình, nhưng vẫn để Sở Nguyệt tự sát thành công.

Nhất thời, Thiên Cương vô cùng bối rối.

Lần này Sở Nguyệt tự sát thành công bằng cách nào? Ngay cả ý chí cũng bị phong ấn thì nàng ta khởi động cấm chế thế nào?

"Tu Thần! Xem như ngươi lợi hại!" Thiên Cương nổi giận gầm lên một tiếng.

Cùng lúc đó, đám người Kinh Như Tuyết đang bị giam cầm cũng tan thành mây khói trong chớp mắt, không chừa lại mống nào.

Cảm nhận được tình hình xảy ra bất thình lình, Thiên Cương sầm mặt lại, hô hấp dồn dập, đôi mắt lóe lửa giận.

Lão không nhớ lần cuối cùng mình tức giận như thế nào là lúc nào, uy áp của sự phẫn nộ quét qua toàn bộ Thiên giới, vô số sinh linh sợ đến mức hồn bay phách lạc, quỳ sụp xuống run rẩy dưới đất.

"Thế nào, lại thất bại đúng không? Xem ra lần này tổn thất còn nhiều hơn cả lần trước! Chỉ thiếu điều Tu Thần cướp luôn cả Nguyên giới mà thôi."

Một giọng nói giễu cợt truyền vào tai Thiên Cương. Đó là một hóa thân khác của Phạt Ngô, tu vi chỉ ở cấp bậc Thiên Tôn.

Thành lũy Thiên giới đã bị đám Kinh Như Tuyết phá vỡ, còn chưa kịp tu bổ, cho nên Phạt Ngô có thể đi thẳng vào được.

Lão muốn nhìn xem Thiên Cương đối phó với trận tiến công của Tu Thần như thế nào, nhưng lúc lão đến thì đám Kinh Như Tuyết vừa vặn tan thành mây khói.

Thiên Cương nhìn Phạt Ngô với sắc mặt lạnh như băng, không nói gì.

Hiện giờ trong lòng lão vô cùng giận dữ, không có tâm trạng đấu võ mồm với Phạt Ngô.

"Đám người vừa rồi chính là đám đã đến Bắc Lý giới lúc trước phải không? Không những được hồi sinh, hơn nữa tu vi còn tăng lên, có thể phá hủy Thiên giới của ngươi đến mức này, sợ rằng đều có tu vi nửa chúa tể. Tu Thần lấy thực lực ấy ở đâu?" Phạt Ngô nhìn Thiên Cương, cười nhạo hỏi.

Ngay từ đầu lão đã phản đối việc Thiên Cương rút về, nhưng Thiên Cương lại cố chấp không nghe, trực tiếp phá hủy đại trận phong tỏa Nguyên giới đã thực hiện được hơn một nửa.

Bây giờ quay về chẳng phải tình hình vẫn thế hay sao?

Thứ bị hủy thì vẫn bị hủy rồi, không cứu vớt được điều gì.

"Ngươi nên đi hỏi Tu Thần." Thiên Cương nghiến răng nghiến lợi nói.

Hiện giờ lão chỉ cần nghe đến cái tên Tu Thần là muốn hủy diệt toàn bộ thế giới. Lão chưa bao giờ hận một người đến vậy.

"Ngươi nói đúng, quả thực chúng ta nên đi hỏi Tu Thần xem sao. Nếu tiếp tục thế nào, tất cả chúng ta sẽ không thể sống yên ổn được." Phạt Ngô khẽ cười một tiếng, nói.

Không thể để Tu Thần coi trời bằng vung như thế được.

Lúc trước bọn họ cho rằng Bắc Lý là người đứng sau lưng Tu Thần, nhưng nhìn từ cục diện hiện giờ, Bắc Lý chẳng là cái thá gì! Tu Thần mới là người mà bọn họ phải giải quyết ngay bây giờ.

Nếu không giải quyết được hắn thì tất cả các chúa tể Nguyên giới đều không thể sống yên ổn được một ngày nào.

"Ngươi muốn đi tìm hắn?" Thiên Cương lạnh giọng hỏi.

"Đương nhiên, ngươi có muốn đi cùng không?" Phạt Ngô hỏi đầy ẩn ý.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch