Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 532: Phạt Ngô ngơ ngác! Đại trận cấm chế bản nguyên!

Chương 532: Phạt Ngô ngơ ngác! Đại trận cấm chế bản nguyên!




Những lời này của Tu Thần quả thực đã đâm xuyên qua tim Thiên Cương. Đã bao giờ lão phải chịu sự sỉ nhục và khinh thường ngay trước mặt như thế nào?

Chỉ thiếu nước nói "ngươi là đồ rác rưởi, ta không thịt ngươi thì thịt ai, tại sao phải để ý đến suy nghĩ của ngươi" nữa thôi.

"Ngươi thực sự nghĩ rằng mình đã vô địch vạn giới rồi sao? Không sai, đúng là ta không thể đánh lại ngươi, nhưng nếu như liều mạng đến cùng, ngươi cũng chẳng dễ chịu gì! Đến lúc đó đám người Phạt Ngô có thể làm ngư ông đắc lợi!" Thiên Cương giận dữ quát lên.

Tu Thần nhún vẻ, nói với vẻ thờ ơ: "Ta không quan tâm, con người sống chẳng phải là vì để bản thân được thoải mái tự tại sao? Một mình mà có thể chọc giận chúa tể của chín đại Nguyên giới cũng rất đáng giá. Chư Thiên Vạn Giới trải qua rất nhiều năm tháng, ngươi đã từng gặp kẻ nào giống như ta chưa? Giết chúa tể Nguyên giới, việc này có tính chất hoàn toàn khác với việc Bắc Lý cướp Bắc Lý giới năm đó."

Tu Thần nói vậy một lần nữa khiến Thiên Cương á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, từ lúc tích điểm phân tách thành vạn giới đến nay, chưa từng xuất hiện sự tồn tại nào kỳ lạ như Tu Thần!

Ngươi hoàn toàn không biết gì về lai lịch của hắn, không biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu con át chủ bài, cũng không biết quy tắc hành động của hắn là gì, hoàn toàn không nắm bắt được người này.

Đây chính là một dị loại lạ lùng.

"Được! Hay lắm! Nếu đã như vậy, ta và ngươi không còn gì để nói nữa!"

Thiên Cương cười lạnh mấy tiếng, sắc mặt vừa dữ tợn vừa giận dữ, chỉ mũi Tu Thần nói: "Ta mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì, cũng không quan tâm tu vi của ngươi đã vượt qua ta hay chưa, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, đã muốn chiếm Thiên giới của ta, thì ngươi cứ thử xem! Cùng lắm thì ngọc đá cùng tan, để đám Phạt Ngô hưởng lợi!"

Tu Thần mỉm cười nhìn Thiên Cương, ánh mắt rất tán thưởng: "Đúng đấy, nên bộc lộ ra khí phách mà một chúa tể nên có! Được rồi, giờ cũng đã nói chuyện xong rồi, tiếp theo chính là thời điểm ta sẽ tấn công. Bản thể của ngươi đã bố trí xong chưa? Khởi động đi, ta ở nơi này đợi."

Ánh mắt Thiên Cương hiện lên vẻ lo lắng. Lão vừa nói chuyện với Tu Thần lâu như vậy, thứ nhất là để thử xem có thể giảng hòa với hắn không, thậm chí hai người có thể liên thủ hay không, thứ hai là để bản thể có thời gian thi triển đại trận cấm chế. Chỉ cần đại trận thành công, tuy không nói là có thể giết chết được hắn, nhưng ít nhất cũng có thể trục xuất hắn ra khỏi Thiên giới của lão.

Nhưng hiện giờ Tu Thần trực tiếp vạch trần suy nghĩ của lão, khiến lão không khỏi kiêng dè.

Tên này cũng biết mình đang bố trí đại trận cấm chế, vì sao lại hoàn toàn không ra tay ngăn cản? Lại còn mặc kệ cho lão kéo dài thời gian?

Hắn thực sự tự tin đến vậy sao?

Thiên Cương thầm nghi ngờ không thôi.

"Ngươi thực sự tự tin đến vậy sao?" Thiên Cương lạnh giọng hỏi.

"Ta vẫn luôn tự tin như vậy." Tu Thần khẽ cười một tiếng, đáp.

Thiên Cương chợt nheo mắt lại, nói: "Được! Vậy ta sẽ xem xem sự tự tin của ngươi rốt cuộc là đến từ đâu!"

Nói xong, hóa thân của Thiên Cương lập tức biến mất.

Lão cảm thấy tiếp tục nói chuyện cũng chẳng có ý nghĩa gì, rốt cuộc lão cũng đã nhìn thấu Tu Thần. Tên này là một kẻ bị thần kinh, dầu muối không ngấm!

Người như vậy, là mang tư tưởng phản nghịch bẩm sinh, chỉ muốn đối địch với toàn bộ Nguyên giới!

Lúc này bản thể của Thiên Cương đang đứng lơ lửng trên vòm trời, nhìn về phía Tu Thần với sắc mặt xấu xí.

Trong lòng bàn tay lão có một cấm chế phù văn màu xanh hình bầu dục đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, từng vòng uy áp hùng mạnh từ tản ra từ đó.

Lão đang do dự.

Rốt cuộc có nên thi triển đại trận cấm chế hay không?

Tu Thần không giống người bình thường, muốn trục xuất hắn ra khỏi Thiên giới, nhất định phải dùng đến bản nguyên chi lực của Thiên giới để thi triển bí thuật cấm chế. Chỉ khi phối hợp với bản nguyên chi lực mới có thể đuổi được sinh vật ra khỏi Thiên giới.

Nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn! Bởi vì đại trận này tiêu hao của lão một lượng sinh linh chi lực khổng lồ!

Khổng lồ đến mức nào?

Bị diệt năm hóa thân nửa chúa tể cũng chưa thiệt bại bằng!

Đối với chúa tể mà nói, việc này quả thực chính là thương gân động cốt!

Nhưng thái độ vừa rồi của Tu Thần đã hết sức rõ ràng, chính là nhất định phải đấu đến cùng, không ai chiếm được lợi ích gì!

"Đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Thiên Cương.

Thiên Cương quay đầu lại, sắc mặt rất khó coi.

Là Phạt Ngô!

Lại là Phạt Ngô!

Lão theo bản năng cho rằng đây lại là trò hề của Tu Thần.

"Ngươi cảm thấy chơi như thế vui lắm sao? Vẫn còn tới?" Thiên Cương giận dữ quát.

Phạt Ngô nhướng mày, hỏi: "Ngươi đang nói gì thế? Điên à?"

"Ta điên? Tu Thần! Lần đầu giở trò này thì coi như ta ngây thơ, ta ngu. Nhưng giờ lại thêm lần nữa thì có phải ngươi đã khinh người quá đáng rồi không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám dốc toàn lực khai chiến với ngươi?" Thiên Cương giận dữ quát.

Lão cảm thấy cuộc đời này chưa từng bị ai sỉ nhục như thế.

Phạt Ngô vẫn ngơ ngác nhìn Thiên Cương.

Đây là Phạt Ngô thật...

Vừa gặp mặt đã bị Thiên Cương phun ra một tràng mắng chửi, khiến lão choáng váng.

"Ngươi nhận lầm ta là Tu Thần à?" Phạt Ngô ngạc nhiên hỏi.

"Sao? Không phải vừa rồi còn thừa nhận rất vui vẻ sao? Bây giờ lại giả vờ giả vịt với ta? Tu Thần, ngươi thực sự cho rằng ta không dám động vào ngươi hả? Được! Được lắm!"

Thiên Cương giận quá hóa cười, cấm thế bản nguyên Thiên giới trong lòng bàn tay đột nhiên lóe sáng chói chang, không gian xung quanh chớp mắt sụp đổ, từng tầng từng lớp vỡ nát như những nấc thang rơi ra.

"Ngươi điên rồi sao? Dùng đại trận cấm chế bản nguyên?" Phạt Ngô biến sắc, tức giận quát lên.

Cái giá phải trả khi sử dụng đại trận cấm chế bản nguyên lớn thế nào làm sao mà Phạt Ngô không rõ?

Trừ khi gặp phải kẻ địch không thể đối kháng, để bảo vệ Nguyên giới, chúa tể mới bất đắc dĩ phải ngưng tụ ra đại trận cấm chế này. Một khi sử dụng thì chẳng khác nào giết địch một nghìn, tự thiệt hại tám trăm, cái giá quá nghiêm trọng!

"Ta điên á? Không! Ta không điên! Đều là do ngươi ép ta!" Thiên Cương nhe răng cười, sau đó vỗ một chưởng lên bầu trời.

Chỉ thấy không gian bỗng nhiên được đẩy lên cao vô hạn, từng vòng sóng mày xanh rung động tỏa ra, sau đó bao phủ toàn bộ phạm vi Thiên giới.

Sau đó tất cả sinh linh trong phạm vi Thiên giới đều có một cảm giác vô cùng đặc biệt, giống như linh hồn hoàn toàn không thuộc về mình, muốn rời khỏi cơ thể để bay về phía bầu trồi, nhưng lúc linh hồn muốn thoát xác thì lại bị một luồng ánh sáng màu xanh, chớp mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Nhưng cũng có rất nhiều sinh linh đau đớn kêu la thảm thiết, linh hồn bị lôi ra khỏi cơ thể, bay về phía vòm trời.

Những tên này đều là mật thám của Nguyên giới khác nằm vùng trong Thiên giới, không phải là sinh linh thuộc về nơi này.

"Thiên Cương! Ngươi nhìn cho rõ đi! Lão tử là Phạt Ngô thật!" Thân thể Phạt Ngô cũng bắt đầu vặn vẹo mơ hồ, lão tức giận quát lên.

Phạt Ngô có thể coi là vô cùng oan uổng, lão cảm thấy Thiên giới xảy ra chuyện, bèn chạy ngay tới đây để xem tình hình thế nào. Ai ngờ Thiên Cương vừa nhìn thấy đã chửi ầm lên, sau đó lập tức khởi động đại trận cấm chế bản nguyên.

Thiên Cương trừng đôi mắt đầy oán độc nhìn Phạt Ngô, quát lại: "Tu Thần, chuyện cho tới nước này, ngươi còn muốn diễn trò với ta phải không? Cút về chỗ của ngươi đi!"

"Thiên Cương! Khốn kiếp, chửi cái mả cha ngươi!"

Giọng nói đầy giận dữ của Phạt Ngô vang vọng khắp bốn phương tám hướng. Sau khi chửi xong câu đó thì hóa thân của lão tan thành mây khói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch