Chương 535: Cha mẹ và em gái Tu Thần! Mưu kế của Qua Thiên!
Bố mẹ tế thiên, pháp lực vô biên!
Trên cơ bản là điều kiện thiết yếu của ngườu xuyên không. Dựa theo lý mà nói thì Tu Thần hoàn toàn không phù hợp điều kiện.
Hạo Thiên nghe thấy câu hỏi của lão, sắc mặt nhất thời mất tự nhiên.
"Dựa theo quy tắc, Tu Thần quả thực không phù hợp với yêu cầu. Lúc trước danh sách thần chọn cũng không có hắn, nhưng sau đó chúng thần điều tra lại mới phát hiện sự tồn tại của hắn. Đã có người nào đó sửa đổi danh sách." Hạo Thiên nói với vẻ mặt khổ sở.
Chuyện này lúc trước hắn cũng đã từng báo cáo với Qua Thiên rồi, nhưng lão lại coi đó là chi tiết nhỏ không đáng để quan tâm, phỏng chừng cũng không xem kỹ báo cáo của hắn.
Qua Thiên nhướng mày, lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ ra: "Đúng rồi, ta nhớ rồi. Lúc trước ngươi có từng đề cập với ta."
Khóe miệng Hạo Thiên hơi giật giật.
Con mẹ nó, còn cần phải nhớ lại à?
Lão là chúa tể cơ mà?
Trí nhớ có khả năng xảy ra sai sót được ư? Chắc chắn là chưa xem báo cáo rồi!
"Đi thôi, đi vào thăm hỏi cha mẹ Tu Thần một chút." Qua Thiên cười ha hả, phất tay đi vào.
Trong căn nhà số 501, một người đàn ông trung niên đang cầm báo ngồi trên sô pha phòng khách, đeo kính giọng vàng, nhìn có vẻ rất nho nhã lịch sự.
Trong phòng bếp có một người phụ nữ đang làm bữa sáng.
"Bố ơi, máy sấy của con ở đâu?"
Một thiếu nữ tuổi thanh xuân từ trong phòng đi ra, mặc áo ngủ chấm bi màu hồng, trông diện mạo cô vô cùng thanh thần xinh đẹp, nhất là đôi mắt to long lanh như nước, rất lanh lợi.
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ có chút tương đồng với Tu Thần. Hai anh em đều được hưởn ưu điểm từ mẹ, trông rất giống mẹ.
"Không biết, con hỏi mẹ đi." Tu Viễn Quốc nâng gọng kính, đáp.
Tu Ninh lại quay đầu đi vào phòng bếp, hỏi: "Mẹ ơi, máy sấy của con đâu?"
Bà Tu đang chiên trứng, quay đầu nhìn thoáng qua con gái, nói: "Hình như để trong phòng anh con đấy, con đi xem đi."
Tu Ninh à một tiếng, đi vào một căn phòng. Lúc đứng trước cửa, cô dừng bước lại, vẻ mặt mang theo chút đau buồn.
Tu Ninh hít sâu một hơi, mở cửa bước vào.
Bên tay trái cửa có một chiếc tủ, bên tay phải là giường, sau đó là một bàn máy tính, bên trên đặt hai mô hình, một là Thanos, một là Saitama.
Máy sấy để trên bàn.
Tu Ninh đi tới trước bàn, sau mô hình đặt một khung ảnh, trong ảnh là một thanh niên đang đứng một mình, mỉm cười vui vẻ nhìn vào ống kính.
Tu Ninh cầm khung ảnh lên, dùng tay áo lau mặt kính.
"Anh ơi, rốt cuộc anh đi đâu rồi? Năm năm rồi đấy, vậy mà chẳng hề có tin tức gì." Vẻ mặt Tu Ninh mang theo chút bi thương và cô đơn, cô nhìn thoáng qua máy sấy đặt bên cạnh.
Hiển nhiên là mẹ cô đã ngồi chỗ này nhìn ảnh chụp của Tu Thần đến ngây ngườu, sau đó tiện tay đặt máy sấy lên mặt bàn.
Bỏ khung ảnh xuống, Tu Ninh cầm máy sấy ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy cha mình đứng ở cửa chính, trước cửa chính có hai người đàn ông trung niên lạ mặt.
"Các anh là ai?" Tu Viễn Quốc lộ vẻ nghi hoặc, ông không biết hai người này.
Qua Thiên bật cười, đáp: "Chào mọi người, tôi là bạn cua rtut."
"Choang!"
Trong phòng bếp bỗng nhiên vang lên tiếng bát bị rơi vỡ, bà Tu chạy ngay ra, viền mắt đỏ lên.
"Anh nói cái gì? Anh là bạn của Thần Nhi?" Bà Tu hỏi với giọng run rẩy.
Tu Viễn Quốc cũng tỏ ra hoảng hốt, nhìn hai người Qua Thiên và Hạo Thiên, nhất thời không nói nên lời.
Tu Ninh lại bình tĩnh hơn, nhíu mày đi tới.
Anh trai cô đã mất tích hơn năm năm. Trong năm năm này chưa từng có ai tới nói mình là bạn của Tu Thần, vì sao bây giờ mới xuất hiện?
Tu Ninh theo bản năng hơi cảnh giác trong lòng.
Mấy năm năm, để tìm anh trai mình, bố mẹ cô đã bị lừa gạt quá nhiều.
"Đúng vậy, chúng tôi là bạn của Tu Thần." Qua Thiên mỉm cười gật đầu nói, nhìn có vẻ vô cùng hiền hòa.
"Vậy... vậy anh có biết Thần Nhi nhà chúng tôi hiện đang ở đâu không?" Bà Tu vội vàng hỏi, mang theo vẻ vừa chờ mong, vừa lo sợ.
Năm năm bặt vô âm tín, rất nhiều người nói rằng Tu Thần đã chết, nhưng bà không tin, cũng không muốn tin. Nhiều năm như vậy mà bà không hề từ bỏ hi vọng, vẫn luôn cho rằng con trai mình còn sống.
"Đương nhiên, hiện giờ cậu ấy sống rất tốt." Qua Thiên gật đầu cười đáp.
"Thật ư?"
Tu Viễn Quốc cũng kích động hỏi.
"Bố mẹ!" Tu Ninh chợt gọi một tiếng.
Bà Tu quay lại nhìn Tu Ninh mà vành mắt đã ửng đỏ, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở: "Ninh Nhi, con nghe chưa? Họ nói anh con còn sống! Còn sống!"
Thấy thái độ của mẹ như vậy, trong lòng Tu Ninh vô cùng khó chịu, mũi cũng hơi xót, nói: "Mấy năm nay mình bị lừa còn ít hay sao? Họ nói quen anh trai là thực sự quen anh ấy ư? Hay lại muốn lừa tiền?"
"Con nói thế nào vậy?" Bà Tu mắng một câu, sau đó vội vàng nhìn Qua Thiên nói: "Hai anh đừng để ý, Ninh Nhi không nhằm vào các anh đâu..."
"Không sao, chúng tôi đều hiểu. Bà xem đây có phải là con trai hai người không?" Qua Thiên lấy một tấm ảnh chụp trong ngực ra.
Bức ảnh này vừa được lão tạo ra, với thực lực của lão chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là có ngay ảnh chụp của Tu Thần.
Bà Tu vội vàng cầm ảnh chụp, Tu Thần trong ảnh ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn máy ảnh, trên mặt nở nụ cười.
Tu Viễn Quốc cũng đến gần xe,
Tu Thần bên trong ảnh được Qua Thiên tạo ra dựa theo hình dạng hắn gần đây nhất mà lão gặp được, cho nên so với năm năm trước vẫn có khác biệt rất lớn.
Mấy năm nay cha mẹ Tu Thần nhìn ảnh chụp cũ của hắn đến nát ra rồi, nên bức ảnh mới này đã mang tới cảm giác sâu sắc hơn đối với họ.
Tu Ninh cũng đi tới nhìn, thấy anh trai mình trong ảnh, nhất thời không khống chế được tâm trạng, nước mắt lập tức ứa ra.
"Hiện giờ anh ấy ở đâu?" Tu Ninh nhìn Qua Thiên vội vàng hỏi.
"Ở một nơi rất xa, tạm thời chưa về được. Hiện giờ cậu ấy làm ăn khá tốt, nhưng rất bận rộn, cho nên bảo chúng tôi tới đón mọi người đi tới đó một chuyến." Qua Thiên nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Thật sao?"
"Đương nhiên." Qua Thiên cười ha hả, lần thứ hai thể hiện thái độ hiền hòa vô hại.
Tu Viễn Quốc và vợ mình liếc mắt nhìn nhau, họ nhớ con đến nóng lòng lúc này hoàn toàn bị tin tức Tu Thần còn sống làm cho đầu óc mê muội, đâu còn nghĩ được nhiều.
"Nhưng vì sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về?" Tu Ninh lấy lại bình tĩnh ngay, cô hỏi.
"Bởi vì hoàn cảnh làm việc ở chỗ đó hơi đặc thù, cho nên không thể dùng điện thoại liên lạc với người nhà. Lần này Tu Thần bảo chúng tôi đón mọi người tới đó một chuyến. Cậu ấy nói thời gian năm năm quá lâu, sợ rằng mọi người thực sự cho rằng cậu ấy đã chết. Nhưng vì vấn đề công việc mà cậu ấy không thể phân thân về được, cho nên bảo chúng tôi tới đón mọi người đến, coi như là đi du lịch." Qua Thiên cười híp mắt nói.
"Không thể liên lạc bằng điện thoại?" Tu Ninh vẫn vô cùng nghi ngờ.
"Ôi, đi đi, bây giờ sẽ đi ngay! Đến đấy rồi biết!" Bà Tu đâu để ý được nhiều như vậy , giờ bà chỉ muốn lập tức đi gặp con trai mình.
Trong lòng Tu Viễn Quốc cũng bắt đầu sinh ra chút cảnh giác và hoài nghi, nhưng thấy bà Tu kích động, mừng đến rơi nước mắt như vậy, hơn nữa có bức ảnh kia, ông cũng lựa chọn tin tưởng.