Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 536: Uy hiếp từ Qua Thiên! Thái độ của Tu Thần!

Chương 536: Uy hiếp từ Qua Thiên! Thái độ của Tu Thần!




Trong Thiên giới, Thiên Cương đang thăm dò lần cuối cùng toàn bộ Nguyên giới. Sau khi xác định không có tung tích của Tu Thần lần thứ hai, lão mới thở phào một cái.

Lần này mở ra đại trận cấm chế bản nguyên thực sự là khiến lão thương gân động cốt, ít nhất phải tốn mấy đại kỷ nguyên nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Nói cách khác thực lực hiện giờ của lão là thấp nhất trong tám đại chúa tể, có điều cũng nhờ đại trận cấm chế bản nguyên mở ra, cộng thêm Tu Thần ở ngoài hô mưa gọi gió, các chúa tể khác tạm thời không nhắm vào Thiên giới nữa.

Việc lão cần làm lúc này là khôi phục sinh linh chi lực của Thiên giới, một lần nữa bồi dưỡng những sinh linh bị đệ tử Tu Thần giết chết lúc trước.

Hồi sinh là chuyện không có khả năng, chỉ có "sản sinh" và mở rộng chính sách tu luyện, tận dụng hết khả năng để sinh linh trong Thiên giới mau chóng sinh sôi, lớn mạnh.

Lần này quả thực gây ra Thiên Cương tổn thất quá lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Nói cho cùng, gà quá cũng là cái tội.

Nếu lão có thực lực như Phạt Ngô thì Tu Thần cũng không dám lớn lối động vào lão như thế.

"Tu Thần! Sơn thủy hữu tương phùng! Món nợ này, ngày sau chúng ta sẽ tính!" Thiên Cương hừ lạnh một tiếng, xoay người biến mất.

Thực ra lúc này Tu Thần vẫn còn đang ở trong Thiên giới, chỉ có điều để Thiên Cương lơ là mất cảnh giác, hắn đã che giấu hoàn toàn tung tích của mình mà thôi.

Vốn hắn còn cho rằng Thiên Cương sẽ lật tung từng tấc đất lên để dò xét, nào ngờ lại dùng thần niệm, điều này khiến Tu Thần không có cách nào bắt được lão.

Chỉ cần Thiên Cương tiến vào Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, thì lập tức sẽ bị hắn giết chết! Sau đó Thiên giới sẽ là của hắn!

Nhưng bây giờ xem ra vẫn cần phải có chút thời gian.

"Ủa?"

Đột nhiên Tu Thần nhướng mày, Qua Thiên đang xuất hiện ở bên ngoài Phù Tiên giới.

Cơ thể Tu Thần trực tiếp biến mất, một giây tiếp theo xuất hiện ở miếu Thiên Thần.

Đám Kinh Như Tuyết đã được Tu Thần hồi sinh lại, lúc này đang ở Thiên Trì Viên Bàn chơi đùa ầm ĩ. Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đang đánh game thùng đến mức mặt đỏ tía tai.

"Thầy!"

"Đại nhân!"

Thấy Tu Thần trở về, mọi người vội vàng đứng dậy.

"Các ngươi quay về cung điện của mình đi, vi sư muốn gặp một người." Tu Thần lên tiếng nói.

"Vâng!"

Mọi người không hỏi nhiều, lập tức xoay người rời đi.

Tu Thần ngồi trên ghế, rót cho mình chén trà, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười đầy ẩn ý.

Bóng dáng Qua Thiên xuất hiện ngay trước mặt hắn.

"Sống ở Phù Tiên giới thế nào?" Qua Thiên nhìn Tu Thần, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

Lão hận Tu Thần, nhưng cũng biết dựa vào một mình hoàn toàn không thể làm gì được hắn, cho nên lão đã nghĩ ra một cách khác!

Đó chính là Tu Thần còn có cha mẹ và em gái!

Vì sao lão quy định người được chọn phải là trẻ mồ côi?

Chính là vì bọn họ thoát khỏi ràng buộc của tình cảm, tình cảm ràng buộc càng nhiều thì lúc làm việc càng vướng bận nhiều, thậm chí sẽ bị người ta lấy làm điểm yếu để uy hiếp.

Qua Thiên không biết tâm thái của Tu Thần hiện giờ ra sao, nhưng lão không ngại thử một lần, nhìn xem Tu Thần có còn tồn tại ràng buộc tình cảm với cha mẹ mình không.

Nếu còn thì lão đã có thủ đoạn đối phó với hắn rồi.

"Cũng không tệ lắm, không khí trong lành, ánh sáng rực rỡ." Tu Thần cười ha hả, rót cho Qua Thiên một chén trà.

Qua Thiên ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm.

"Không hổ là từ Địa Cầu đi ra, trà Đại Hồng Bào có mùi vị rất chính cống." Qua Thiên cười híp mắt nói.

Tu Thần nhìn thoáng qua Qua Thiên, trên mặt không mang biểu cảm gì, hỏi: "Nghe ý của ngươi, có vẻ như đã uống Đại Hồng Bào rồi?"

Qua Thiên nhìn Tu Thần đầy hứng thú, đặt chén trà trong tay xuống, cười nói: "Vừa uống xong. Tới một chỗ, có một người bạn tên là Tu Viễn Quốc mời ta uống một chén, đúng là mùi vị này."

Tay đang cầm chén trà của Tu Thần chợt dừng giữa không trung, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Qua Thiên, hỏi: "Như vậy, cha mẹ và em gái ta hẳn là đã rơi vào tay ngươi rồi nhỉ?"

"Cái gì mà rơi vào? Ta thấy ngươi ở Phù Tiên giới tiêu dao tự tại như thế, chỉ là giúp ngươi đưa họ đến đây hưởng phúc cùng mà thôi. Sao ngươi lại nói nghiêm trọng như thế, ta có lòng tốt cơ mà?" Qua Thiên bật cười ha hả.

Tuy rằng lão thấy nét mặt và ánh mắt của Tu Thần không hề có bất cứ thay đổi gì, nhưng lại có thể cảm nhận được hắn đang luống cuống!

Hắn hoảng hốt rồi!

Qua Thiên hận Tu Thần như vậy, hiện giờ dù chỉ cảm giác rằng hắn đang hoảng hốt thôi trong lòng lão cũng sung sướng không gì sánh được!

Lão muốn thấy Tu Thần phải đau khổ! Hắn càng đau khổ, lão càng thoải mái.

"Nói đi, điều kiện gì?" Tu Thần cũng không dám nói nhảm với lão, đi thẳng vào vấn đề.

"Điều kiện? Điều kiện gì? Chẳng phải ta vừa mới nói rồi sao? Ta chỉ giúp ngươi đưa bọn họ từ địa cầu đến đây thôi. Ta và ngươi có quan hệ thế nào chứ? Nghiêm chỉnh mà nói thì mọi người đều là đồng hương, chẳng phải sao? Nói điều kiện thì tổn thương tình cảm quá." Qua Thiên nói với nét mặt rạng rỡ, quả thực là vui sướng vô cùng.

Có thể nắm giữ được mạch sống của Tu Thần, đây là một tin tức vô cùng tốt đối với lão.

Thực ra lão cũng chỉ muốn thử mà thôi, nào ngờ Tu Thần thực sự vẫn để ý đến cha mẹ và em gái.

Nếu đổi lại là Qua Thiên, để ý cái đếch gì, ngay cả việc tự tay giết chết song thân phụ mẫu của mình cũng không thèm chớp mắt một cái.

"Con người ta, lúc nói chuyện không thích vòng vo loanh quanh. Ngươi bắt cha mẹ và em gái ta chẳng phải là muốn uy hiếp ta hay sao? Hiện giờ ta cho ngươi cơ hội nói ra yêu cầu của mình, đây cũng là cơ hội duy nhất của ngươi." Tu Thần nói mà mặt chẳng hề mang theo cảm xúc.

Qua Thiên nhìn vẻ mặt Tu Thần, lần thứ hai bật cười, rồi đứng thẳng dậy, phủi tay áo mình, nói: "Đừng vội, lần này ta tới chủ yếu là muốn gặp ngươi. Về phần cha mẹ ngươi, ta sẽ chiếu cố thật tốt. Yên tâm đi!"

Tu Thần ngẩng đầu nhìn Qua Thiên, đôi mắt lóe lên sát ý lành lạnh.

"Đi đây, ta còn phải làm cơm cho bọn họ nữa." Qua Thiên phất tay, sau đó cười lớn.

Tu Thần không ngăn cản, để mặc Qua Thiên rời đi.

Sau khi Qua Thiên bỏ đi, Tu Thần lại rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, khóe miệng từ từ hiện lên ý cười.

"Lúc trước công tử đoán quả nhiên không sai. Lão bắt cha mẹ công tử để huy hiếp ngài." Mục Ngưng Sương xuất hiện bên cạnh Tu Thần, cau mày nói.

Tu Thần bật cười, đáp: "Nếu lão không bắt cha mẹ ta để áp chế ta, đó mới là chuyện không bình thường. Không phải sao?"

Giờ phút này giọng nói và thần thái của Tu Thần vẫn vô cùng ung dung, không hề mang vẻ âu lo nào.

Ngay từ lần đầu tiên Hạo Thiên xuất hiện, hắn đã dự liệu Qua Thiên sẽ dở chiêu này, chỉ có điều khiến hắn thất vọng là qua bao lâu như vậy lão mới sử dụng.

"Không sợ Qua Thiên hành hạ họ sao?" Mục Ngưng Sương hỏi.

"Không, Qua Thiên còn muốn dùng cha mẹ để bắt chẹt ta, bây giờ hẳn là còn được hầu hạ ăn uống. Lão không muốn cha mẹ ta xảy ra chuyện gì còn hơn cả ta." Tu Thần mỉm cười nói.

"Khẳng định như vậy sao? Lão và ngài là kẻ tử thù, không nên làm vậy mới đúng chứ?" Mục Ngưng Sương khó hiểu hỏi.

Qua Thiên hận Tu Thần thấu xương, hiện giờ đã bắt được cha mẹ và em gái hắn, chẳng phải nên lôi họ ra để trút giận sao?

"Có những người, dã tâm rất lớn." Tu Thần nhìn Mục Ngưng Sương, cười đầy hàm ý sâu xa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch