Chương 537: Phệ Hóa Chư Thiên! Thiên Nguyên Đại lục tái hiện!
"Dã tâm rất lớn? Ý của công tử là Qua Thiên muốn hợp tác với ngài?" Mục Ngưng Sương kinh ngạc nhìn Tu Thần.
Nếu là vậy, quả thực lão sẽ không dám gây tổn hại gì cho cha mẹ Tu Thần, ngược lại còn phải săn sóc họ thật tốt.
Tu Thần cười ha hả, uống một ngụm trà nói: "Đối với chúa tể chín đại Nguyên giới mà nói, ta là sự tồn tại vô cùng thần bí, vì sao ta có thể tiêu diệt được Phù Tiên Tử? Vì sao ta dám lớn lối, quang minh chính đại đối đầu với tất cả các chúa tể Nguyên giới? Trước khi biết rõ được mọi chuyện, bọn họ sẽ không thực sự liên thủ lại để đối phó với ta."
"Cho nên, dã tâm của từng người đều rất lớn phải không? Bọn họ đều muốn trở thành người đứng đầu chín đại Nguyên giới. Lúc trước bọn họ đều đứng ở vị trí cân bằng, người này không thể làm gì được người kia. Nhưng bây giờ ngài xuất hiện, phá vỡ thế cân bằng ấy, khiến bọn họ nhìn thấy hi vọng." Mục Ngưng Sương như vỡ lẽ, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ.
Đám chúa tể này ai nấy đều thâm hiểm, nhìn ngoài mặt thì là hô đánh hô giết Tu Thần, chỉ hận không thể tiêu diệt hắn ngay lập tức, thực ra trong nội tâm đều muốn mượn tay hắn để diệt những người khác, sau đó mình là người cuối cùng thu dọn cục diện.
Đều đang chờ trai cò tranh nhau, mình làm ngư ông đắc lợi!
Nhưng nếu không kiểm soát tốt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, giống như cái chết của Phù Tiên Tử vậy.
Cho nên đám người Phạt Ngô vô cùng muốn biết vì sao Phù Tiên Tử lại bị Tu Thần giết, là một đấu một ngay chính diện sao? Hay là bị đánh lén hãm hại?
Điều này đối với họ hết sức quan trọng, bởi vì từ đó có thể đoán ra được thực lực thật sự của Tu Thần.
"Nhưng bọn họ không sợ chơi dao có ngày đứt tay sao?" Mục Ngưng Sương không hiểu hỏi.
Nếu để Tu Thần thực sự từng bước xâm chiếm tiếp, thì ai có thể đảm bảo được mình là người cuối cùng? Mà ngay cả là người cuối cùng sống sót, thì liệu sau đó có đối phó được với Tu Thần hay không?
"Dám đánh cược mới có thể thắng, không phải sao? Huống hồ bọn sống lâu như vậy, thủ đoạn rất nhiều, vô cùng tự tin vào bản thân." Tu Thần cười híp mắt nói.
Không tự mình đối diện với Tu Thần, thì hoàn toàn không biết hai chữ "sợ hãi" viết như thế nào.
Phù Tiên Tử biết, sau đó phải nhận cái chết.
Hiện giờ Thiên Cương cũng biết được kha khá rồi, mạng của lão cũng bắt đầu vào giai đoạn đếm ngược.
"Xích mích với nhau như vậy, không mệt mỏi sao?" Mục Ngưng Sương thực sự không hiểu được, họ đều đã là chúa tể, đứng đầu một Nguyên giới, thậm chí còn có thể nói rằng không ai cưỡi được lên đầu bọn họ nữa.
Nhưng đám chúa tể này vẫn muốn có được nhiều hơn, muốn thống nhất chín đại Nguyên giới!
"Người còn sống luôn có cảm giác nguy cơ, rất hiếm người muốn sống trong trạng thái yên ổn. Nhưng những người khác sau khi tiến bộ lại muốn thôn tính ngươi, ngươi phải làm thế nào? Chỉ có thể mạnh mẽ lớn một cách bị động mà thôi." Tu Thần khẽ cười một tiếng, nói.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Những lời này dùng cho đám người chúa tể là quá hợp lý.
Dĩ nhiên sống trong giang hồ chín đại Nguyên giới này, rất nhiều chuyện đều không do ngươi.
"Ta thích cuộc sống yên ổn." Mục Ngưng Sương thổn thức nói.
Tu Thần cười ha ha, đáp: "Cho nên chẳng phải ngươi vẫn không muốn trở thành tu luyện giả, mà chỉ muốn làm một phàm nhân đấy sao?"
Mục Ngưng Sương mỉm cười, đứng dậy nói :"Đúng vậy, ta chỉ muốn ở bên cạnh công tử nấu cơm, nuôi hoa lá cây cỏ là cảm thấy rất vui vẻ rồi. Về phần những thứ khác, ta chẳng hứng thú chút nào."
"Ta đi nấu cơm đây." Mục Ngưng Sương nói.
"Ừm, tiện thể gọi mấy đứa ra đây. Bây giờ có thể tính đến Thiên Cương rồi. Đám người kia đã giúp ta rất nhiều, chắc là phải thưởng to một chút." Tu Thần vừa cười vừa nói.
Công lao của Sở Nguyệt là lớn nhất, bởi vì từ đầu đến cuối nàng đều thực hiện mệnh lệnh của Tu Thần, chỉ có chém giết, kiếm cho Tu Thần một lượng lớn sinh linh chi lực.
Lúc Mục Ngưng Sương rời đi, Tu Thần giơ tay lên nhìn vào lòng bàn tay mình.
"Phệ Hóa Chư Thiên, chẹp. Không ngờ chỉ chớp mắt đã đạt đến đẳng cấp này." Tu Thần chẹp miệng nói.
Kí chủ: Tu Thần
Lĩnh Vực Vô Địch: 0
Đẳng cấp lĩnh vực: 8 (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật, Chấp Chưởng Sinh Tử, Hư Không Tạo Vật, Sáng Tạo Sinh Mệnh, Vãng Sinh Chuyển Hồn, Khống Chế Thời Gian, Phệ Hóa Chư Thiên)
Phạm vi lĩnh vực: Phù Tiên giới, Thiên giới (tiến độ 1/10)
Chỉ còn một cấp cuối cùng, đó là Vạn Giới Thông Thiên, trở thành tích điểm hoàn toàn mới!
Tu Thần nhìn thuộc tính của mình, lắc đầu cười khổ một tiếng.
Lúc hắn thăng lên cấp tám, phạm vi lĩnh vực hoàn toàn thay đổi, từ phức tạp biến thành đơn giản.
Chỉ còn lại tiến độ kiểm soát Nguyên giới mà thôi, không còn kinh nghiệm lĩnh vực, cũng không có điều kiện thăng cấp.
Nếu muốn thăng lên cấp tiếp theo thì cần phải làm gì?
Chính là giết chết tất cả chúa tể, nắm trong tay toàn bộ Nguyên giới, tự nhiên sẽ nắm giữ Vạn Giới Thông Thiên.
Cho nên việc lúc Tu Thần cần làm vẫn là thu thập sinh linh chi lực, mở rộng phạm vi Lĩnh Vực Vô Địch, thu hồi từng Nguyên giới một.
"Thử năng lực này xem nào." Tu Thần mỉm cười, sau đó sử dụng năng lực cấp tám Phệ Hóa Chư Thiên.
"Uỳnh uỳnh..."
Bất chợt, toàn bộ Phù Tiên giới bắt đầu rung lắc, đám người Kinh Như Tuyết vừa bước ra cửa, thấy động tĩnh này thì sợ tái mét mặt, vội vàng chạy đến bên cạnh Tu Thần.
"Thầy! Chuyện gì thế này?" Kinh Như Tuyết vội vàng hỏi.
Tu Thần xua tay, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng.
Mọi người thấy động tác của Tu Thần, đầu tiên là tỏ ra sửng sốt, sau đó nét mặt trở nên vô cùng kỳ quặc.
Thầy lại muốn chơi đồ công nghệ phi pháp gì đây? Gây ra động tĩnh lớn thế này?
Toàn bộ Phù Tiên giới vẫn còn chao đảo, quan sát từ chỗ cao, cảm giác rung lắc ấy không phải đến từ mặt đất mà đến từ không gian!
Ngay sau đó, không gian trên núi Thiên Tử nứ ra, phạm vi mấy nghìn tỷ dặm xung quanh đột nhiên đen kịt một màu!
Một vùng đại lục xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người.
"Đây là...?"
Đám người Kinh Như Tuyết ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, sắc mặt thay đổi hẳn.
Khí tức của đại lục này khiến bọn họ cảm thấy rất quen thuộc!
"Thiên Nguyên Đại lục ư?" Tiger trợn tròn mắt, hoảng hốt nhìn sang Tu Thần.
Đại nhân đã đạt được đến cảnh giới quái quỷ gì rồi?
Có thể kéo một thế giới trong Tán giới đến Nguyên giới?
Thủ đoạn này quả thực ngay cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe thấy.
Tốc độ thời gian trôi và pháp tắc thế giới của Tử giới còn khác Nguyên giới, huống hồ là Tán giới?
Kéo một thế giới trong Tán giới đến Nguyên giới, thời gian và pháp tắc va chạm vào nhau, chẳng phải Tán giới sẽ tan thành mây khói trong chớp mắt sao?
Thế nhưng cảnh tượng mà Tiger tưởng tượng ra không hề xảy ra. Lúc Thiên Nguyên Đại lục xuất hiện, mọi thứ đều bình thường, nó chỉ yên ả trôi lơ lửng trên bầu trời.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tu Thần.
Thiên Nguyên Đại lục đang lơ lửng bỗng nhiên rơi xuống. Sau đó đất đai bên dưới bỗng nhiên nứt ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt để trống ra một phạm vi rộng mấy nghìn tỷ dặm. Thiên Nguyên Đại lục lập tức lấp đầy chỗ trống ấy.
Giờ phút này, diện tích toàn bộ Phù Tiên giới đột nhiên cộng thêm cả diện tích của Thiên Nguyên Đại lục. Mà Thiên Nguyên Đại lục cũng hoàn toàn thoát khỏi Tán giới, trở thành một phần của Phù Tiên giới.
"Mẹ ơi! Bây giờ Thiên Nguyên Đại lục đã trở thành một phần của Phù Tiên giới rồi sao? Thầy ơi, sao thầy làm được vậy?" Phương Nhuế Nhuế ôm miệng, kinh hãi nhìn Tu Thần.