Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 539: Gặp lại cố nhân! Rác rưởi trong rác rưởi!

Chương 539: Gặp lại cố nhân! Rác rưởi trong rác rưởi!




Tu Thần không tiếp tục cãi nhau với hệ thống nữa, chậm rãi bước đi trên khoảng đất trống.

Hiện giờ bên trong sơn mạch Thiên Loan vẫn còn hai khí tức quen thuộc, một là Cơ Viêm, một người khác là Phần Vũ.

Trước đây hai người này có thực lực cấp bảy, tương đương với Đế cảnh của nhân loại, mà hiện giờ đã đột phát đến cấp tám, tương đương Thánh Tôn cảnh, cách bước cuối cùng đến Thanh Vương cảnh cũng rất gần.

Vừa rồi linh khí đột nhiên đậm đặc lên cũng khiến bọn họ nhận được rất nhiều lợi ích, tuy chưa thể khiến chúng thăng cấp thẳng đến Thánh Vương cấp chín, nhưng chỉ cần cho họ thêm chút thời gian thì hoàn toàn là chuyện nằm trong tầm tay.

Cục diện của Thiên Nguyên Đại lục vẫn giống trước kia, Cửu Thiên Thập Vực, chỉ khác là nơi này hiện tại do đám người Cẩm Văn Thiên Thiên, ba người Nhất Nguyên, Nhị Nguyên và Tam Nguyên quản lý chung, ngoài ra còn có Gia Cát Chấn Hùng.

Bởi vì Tu Thần hùng mạnh nên ba người Nhất Nguyên, Nhị Nguyên, Tam Nguyên đều không dám nảy sinh dã tâm thống nhất Thiên Nguyên Đại lục, chỉ ngoan ngoãn tu luyện tăng tu vi, sau đó quản lý tốt nơi này.

"Thầy ơi, cảm thấy cũng không có bao nhiêu cường giả nhỉ? Thánh Vương cũng chỉ có ba người bọn họ." Kinh Như Tuyết cau mày hỏi.

Mấy nghìn năm trôi qua, Thánh Vương cũng chỉ có ba người Nhất Nhị Tam Nguyên, tốc độ tăng tu vi hơi chậm.

Tu Thần bật cười, đáp: "Sau này sẽ nhanh thôi, có linh khí của Nguyên giới, cường giả cấp Thánh Vương khác sẽ không ngừng xuất hiện."

"Đại nhân?"

Đúng lúc này, hai bóng người xuất hiện trước mặt Tu Thần, là một nam một nữ.

Một người mặc váy dài màu đỏ rực như lửa, dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm, toàn thân đều tỏa ra khí tức mê người đoạt phách. Một người mặc trường bào màu xánh trắng, tóc dài phiêu tán, nhìn giống một văn nhân nho nhã.

Hai người này chính là Phần Vũ và Cơ Viêm.

Năm đó Cơ Viêm sau khi trả được thù đã bội phục Tu Thần sát đất, muốn đầu quân cho Tu Thần, nhưng không thành công, cuối cùng đã quyết chí lớn sẽ tự mình rời đi cố gắng tu luyện.

Còn Phần Vũ thì trở thành tộc trưởng mới, dẫn theo con dân của nàng tiếp tục sống trong phạm vi sơn mạch Thiên Loan.

Hai người cảm nhận được mấy khí tức vô cùng cường đại, vội vàng chạy đến.

Bọn họ biết chỉ có Tu Thần mới có khí tức như thế.

Đối với Tu Thần thì thời gian chưa tới trăm năm, nhưng đối với sinh linh Thiên Nguyên Đại lục mà nói là đã qua mấy nghìn năm rồi.

Sự tích Tu Thần hành hạ Thánh Vương năm đó cũng dần dần bị người ta quên lãng theo thời gian, nhưng những cường giả có thực lực đứng đầu lại chưa từng quên chút nào.

Họ chưa từng quên sự tồn tại chỉ cần một mình đã có thể làm chấn động Cửu Thiên Thập Vực.

"Đã lâu không gặp." Tu Thần nhìn Phần Vũ và Cơ Viêm, mỉm cười nói.

Phần Vũ và Cơ Viêm vô cùng chấn động, bước nhanh tới trước mặt Tu Thần, quỳ một gối xuống.

"Phần Vũ/Cơ Viêm, bái kiến đại nhân!" Hai người đồng thanh chào hỏi.

"Đứng lên đi, không cần khách sáo vậy đâu." Tu Thần giơ tay lên nói.

Hai người đứng dậy, sau đó nhìn đám người Kinh Như Tuyết phía sau Tu Thần, đều tỏ ra kinh ngạc.Đám người kia bây giờ có tu vi gì vậy? Không những không nhìn thấu, mà chỉ nhìn thôi đã khiến tim bọn họ đập nhanh như trống nổi, một nỗi xúc động muốn sùng bái dâng lên trong lòng.

"Trước đây bọn họ quen thầy sao?" Sở Nguyệt nhỏ giọng hỏi Phương Nhuế Nhuế.

Phương Nhuế Nhuế tròn mắt nhìn, đáp: "Quen mà, nhưng tình cảm sâu bao nhiêu thì ta cũng không biết."

Lúc Tu Thần quen Phần Vũ, đám đệ tử và thuộc hạ còn đang rèn luyện ở bên gnoafi, mọi người chỉ biết lẫn nhau, nhưng thực ra không thân thuộc.

"Các ngươi cứ thoải mái đi xem đi, ta tâm sự với bọn họ." Tu Thần quay đầu nói với đám Kinh Như Tuyết.

"Vâng, thưa thầy."

Đám người tự giải tán, Tiger hưng phấn kéo Saitama chạy về phía Trung vực.

Tiger chính là sinh linh sinh ra và lớn lên ở sơn mạch Thiên Loan, từ một con hổ núi bước đi một đường đến bây giờ, lúc này quay về đương nhiên là muốn đi xem mọi nơi.

Thời gian qua, nó và Saitama là anh em thân thiết, hai người luôn túm tụm một chỗ, một tên lắm mồm, một tên ù lì, rất hợp nhau.

"Đại nhân, mấy nghìn năm qua ngài có khỏe không?"

Thấy đám Kinh Như Tuyết rời đi, Phần Vũ và Cơm Viêm đứng bên cạnh Tu Thần, ánh mắt Cơ Viêm nhìn Tu Thần đầy phức tạp.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cố gắng tu luyện, từ Đế cảnh đến Thánh Tôn cảnh, đây là chuyện khiến hắn tự hào nhất. Nhưng khi Tu Thần mang theo đám đệ tử và thuộc hạ xuất hiện, trong nháy mắt hắn như bị đả kích.

Bất kể mình nỗ lực thế nào, thì vẫn không thể so sánh được với đệ tử và thuộc hạ của Tu Thần.

"Mấy nghìn năm trôi qua sao?" Tu Thần nhìn rừng cây phía xa xa, lầm bầm nói.

"Đúng vậy, năm nghìn năm trăm sáu mươi ba năm rồi." Phần Vũ gật đầu nói.

Nàng nhớ rất rõ thời gian Tu Thần bắt đầu rời khỏi Thiên Nguyên Đại lục.

Tu Thần bật cười, nhìn Phần Vũ nói: "Ngươi nhớ rất rõ nhỉ?"

Phần Vũ đỏ mặt lên, cúi đầu xuống: "Bởi vì đó là năm mà toàn bộ cục diện của Thiên Nguyên Đại lục thay đổi, tiểu nhân đương nhiên là nhớ rõ."

"Đại nhân, lần này ngài trở về còn định đi nữa không?" Cơ Viêm hỏi.

Lúc này tất cả sinh linh Thiên Nguyên Đại lục còn chưa biết nơi này đã bị hợp vào Phù Tiên giới thành một thể. Bởi vì bọn họ hoàn toàn không có khái niệm đó.

Không có khái niệm thì sẽ không có suy nghĩ, không biết tình hình là gì.

"Trở về?" Không không, lần này không phải là ta trở về." Tu Thần lắc đầu cười nói.

"Không phải trở về? Ngài vẫn luôn ở đây sao?" Phần Vũ trợn tròn mắt, hỏi với vẻ kinh ngạc.

Cửu Thiên Thập Vực của Thiên Nguyên Đại lục đều là do mấy người sư huynh sư tỷ Thánh Vương cảnh của Tu Thần quản lý, mấy nghìn năm qua đều chưa từng nghe đến tin tức của Tu Thần.

"Đối với ta mà nói, sơn mạch Thiên Loan của Thiên Nguyên Đại lục là nơi bắt đầu tất cả. Hiện giờ ta đã chiếm được Phù Tiên giới, nên kéo Thiên Nguyên Đại lục vào cùng một mặt phẳng. Bây giờ Thiên Nguyên Đại lục chính là một phần của Phù Tiên giới." Tu Thần giải thích.

Phần Vũ và Cơ Viêm liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy được nỗi hoảng sợ và hoang mang không giải thích được trong mắt đối phương.

Phù Tiên giới là gì?

Một trong chín đại Nguyên giới sao?

Nhập Tán giới vào Nguyên giới?

Trong Chư Thiên Vạn Giới còn có cách thức này ư? Vì sao trước đây bọn họ chưa từng nghe nói đến?

Đối với sinh linh Tán giới mà nói, Thánh Vương chính là cấp bậc cao nhất mà họ có thể chạm đến được, những gì trên Thánh Vương bọn họ không hề có chút tri thức nào, cũng không có năng lực để biết.

Bọn họ chỉ biết nhiều hơn một chút về Tử giới mà thôi.

"Đại nhân, Phù Tiên giới là gì ạ?" Cơ Viêm hơi ngượng ngùng, cười bồi hỏi.

Tu Thần nhìn Cơ Viêm, mỉm cười đáp: "Là một trong chín đại Nguyên giới, Thiên Nguyên Đại lục là một Tán giới nho nhỏ trong Thương Lan Tử giới của Phù Tiên giới. Hơn nữa Tán giới này còn do một môn phái khai sáng, tên là Lưu Vân Tiên tông."

Phần Vũ: "..."

Cơ Viêm: "..."

Bọn họ đột nhiên cảm thấy cuộc đời chẳng còn gì thú vị nữa.

Tuy vẫn chưa rõ lắm, nhưng bọn họ lại hiểu rằng, tất cả sinh linh ở Thiên Nguyên Đại lục đều là sự tồn tại thấp nhất trong chuỗi thức ăn.

Cũng chính là rác rưởi trong rác rưởi!

Một thứ phế phẩm...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch