Chương 542: Đường tuy dài, nhưng không phải là không thể đi!
Năm đó đám người Cẩm Văn Thiên Thiên rời khỏi núi Thiên Tử là vì muốn đi tìm tung tích lão thất, lão bát và lão thập Dạ Lãng Thiên, sau đó không tìm được lão thất, lão bát, chỉ tìm được Dạ Lãng Thiên bị nhốt trong Vô Mệnh Chi Hải.
Sau đó Dạ Lãng Thiên diễn kịch trước mặt Tu Thần, rồi để bộc lộ thân phận là một trong hai Thánh Vương.
Đến tận khi Tu Thần rời khỏi Thiên Nguyên Đại lục cũng vẫn chưa tìm thấy lão thất, lão bát.
Vừa rồi lúc Lý Như Ca và Diệp Thanh Huyền tới, Tu Thần đột nhiên nhớ tới chuyện này.
"Không tìm được, hiện giờ sống hay chết cũng không biết." Diệp Thanh Huyền lắc đầu, trả lời với sắc mặt hơi khó coi.
Họ từng hỏi ba người Nhất Nguyên, nhưng đối phương cũng không rõ lắm, thậm chí không biết đến sự tồn tại của hai người kia.
Hai người đã hoàn toàn biến mất sau khi Thiên Nguyên Tử chiến bại.
Vẻ mặt Tu Thần có chút hoang mang, năm ấy hắn cũng không tra ra được tung tích của hai người kia từ trong trí nhớ của Cửu Nguyên Thánh Vương. Toàn bộ Thiên Nguyên Đại lục này đều là địa bàn của hắn, kiếp trước và kiếp này của mỗi người đều không thoát khỏi được ánh mắt hắn, nhưng vẫn không thấy tung tích lão thất và lão bát.
Việc này thật kỳ quặc.
Lúc trước gặp lão già, Tu Thần lại quên mất chuyện này, xem ra phải đợi lần gặp tiếp theo để hỏi rồi. Hắn cảm thấy trong đó có vài chuyện mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết.
Cảm giác thật thú vị!
Bởi vì có rất ít chuyện mà Tu Thần không biết.
Sau khi giết chết Phù Tiên Tử, hắn đã đọc được rất nhiều bí văn của Chư Thiên Vạn Giới từ trong ký ức của Phù Tiên Tử, hiện giờ có thể nói là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu. Đương nhiên, những bí mật về người ở tầng lớp như Thiên Nguyên Tử và Phạt Ngô thì Tu Thần vẫn chưa thể biết được.
Vẫn là câu nói kia, giết sạch chúa tể chín đại Nguyên giới, hắn chính là Vạn Giới Thông Thiên, trở thành tích điểm mới.
"Thầy oi!"
Đúng lúc này, giọng nói của Kinh Như Tuyết truyền vào tai Tu Thần.
Tu Thần quay đầu lại, thấy Kinh Như Tuyết mang theo vẻ mặt kích động bay nhanh về phía này, rồi đáp xuống trước mặt hắn.
Những người khác cảm nhận được khí tức trên người Kinh Như Tuyết, nhất thời đều tỏ ra kinh ngạc và khiếp sợ.
Tu vi nửa chúa tể, nếu như không che giấu khí tức, thì đám người tu vi Thánh Vương và Thánh Tôn cảnh này sẽ cảm thấy như có một ngọn núi khổng lồ đè nặng trong lòng, khiến bọn họ không thở nổi, vô cùng đau đớn và khó chịu.
"Thu khí tức lại." Tu Thần nói.
Kinh Như Tuyết sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, ngượng ngùng cười với mọi người rồi ẩn giấu khí tức.
Trong nháy mắt nàng thu lại khí tức, mọi người cảm thấy như trút được gánh nặng, đầu túa mồ hôi lạnh, thở hổn hển từng hồi.
Họ không thể nào tưởng tượng nổi chỉ khí tức thôi đã khiến mình không động đậy nổi, vậy thì thực lực của Kinh Như Tuyết rốt cuộc đã mạnh đến mức nào?
Tu Thần mang đến cho người ta cảm giác bình thản, không có khí thế gì đặc biệt, giống như người bình thường. Cho nên lúc đối diện với hắn, họ không cảm thấy nặng nề, nhưng Kinh Như Tuyết vừa xuất hiện đã dọa họ sợ vãi linh hồn.
"Đây... đây là cô bé năm đó sao?" Cẩm Văn Thiên Thiên kinh ngạc hỏi.
Nàng và Kinh Như Tuyết từng gặp nhau một lần, thiên tư cấp chín thực sự khiến nàng ngạc nhiên, khắc sâu ấn tượng.
Năm đó tu vi của Kinh Như Tuyết chỉ mới khoảng Hóa Thần cảnh, mấy nghìn năm trôi qua bọn họ vẫn đang tiến bộ, nhưng Kinh Như Tuyết thì không thể dùng từ tiến bộ để diễn tả nữa, tốc độ chẳng khác nào tên lửa.
"Chào sư cô sư bá." Kinh Như Tuyết lễ phép mỉm cười chào hỏi Cẩm Văn Thiên Thiên.
"Ngươi... ngươi hiện giờ có tu vi gì?" Chu Thiên Thành hỏi mà miệng lưỡi khô khốc, tim cũng run lên.
"Nửa chúa tể." Kinh Như Tuyết đáp.
Nửa chúa tể?
Là cấc bậc gì?
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Tu Thần.
Người trong Tán giới chưa hiểu rõ lắm về đẳng cấp tu luyện ở Nguyên giới, dù là Thánh Vương lâu đời như Nhất Nguyên cũng chỉ biết đến đẳng cấp tu luyện ở Tử giới, song cũng không đầy đủ, chỉ biết mấy đẳng cấp sau mình thôi.
"Chúa tể chính là ý trên mặt chữ, nửa chúa tể thấp hơn chúa tể một cấp. Khác nhau chỉ là nửa chúa tể không nắm giữ bản nguyên Nguyên giới. Đương nhiên, chúa tể và nửa chúa tể chênh lệch nhau rất lớn, mà nguyên nhân chính là bản nguyên Nguyên giới ấy." Tu Thần bật cười giải thích.
Chu Thiên Thành hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn về phía Kinh Như Tuyết.
Những người khác cũng không khỏi kinh hãi, nhìn Kinh Như Tuyết từ trên xuống dưới, ánh mắt chỉ toàn là hâm mộ.
Mới qua bao nhiêu năm chứ?
Họ vẫn còn đang hướng về cảnh giới Thánh Vương, mà đồ đệ của Tu Thần đã gần lên đến đỉnh cấp rồi! Rốt cuộc làm thế nào mới được?
"Ngươi dùng cách nào? Mới mấy nghìn năm thôi mà?" Cẩm Văn Thiên Thiên hỏi với vẻ hâm mộ.
Kinh Như Tuyết cười đáp: "Đều là được thầy cho, không liên quan lắm đến bản thân ta."
Thầy cho?
Mọi người lại đưa mắt nhìn về phía Tu Thần.
Tu Thần nhún vai, không giải thích gì. Hắn có thể thăng cấp cho Kinh Như Tuyết và đám người Tiger, bởi vì họ là người của miếu Thiên Thần, vô cùng trung thành với miếu Thiên Thần. Nhưng đám người trước mắt này thì không thể nào, cũng không cần thiết.
Đồ đệ và thuộc hạ chỉ cần mấy người đó là được rồi, nhiều quá cũng chẳng có ý nghĩa, lại có vẻ không quý giá.
"Làm sao vậy?" Không phải ngươi đi dạo Thiên Nguyên Đại lục với bọn chúng sao?" Tu Thần nhìn Kinh Như Tuyết, hỏi.
Lúc này Kinh Như Tuyết mới nhớ tới mục đích mình quay về, vẻ mặt hơi kích động, nói: "Thầy ơi, chúng con phát hiện ra một chuyện rất thú vị!"
Tu Thần nhướng mày, buồn cười hỏi: "Chuyện thú vị? Là chuyện gì?"
"Chuyện này thầy phải tự mình đi xem mới được, mọi người đang chờ ở bên kia!" Kinh Như Tuyết nở nụ cười thần bí.
Tu Thần lắc đầu cười: "Các ngươi lại đang giở trò gì?
Nhất cử nhất động của bọn họ chỉ cần một suy nghĩ là Tu Thần có thể biết được cả. Đám người này muốn cho hắn một bất ngờ, cụ thể là cái gì thì hắn không kiểm tra, dù sao cũng là thành ý của các đồ đệ, phải để lại chút huyền bí mới tốt.
"Không có đâu, thực sự rất thú vị." Kinh Như Tuyết vội vàng nói.
"Được, ngươi đi trước đi. Vi sư theo sau." Tu Thần gật đầu đáp.
"Vâng, đồ nhi cáo từ trước. Sư cô sư bá, ta đi trước." Kinh Như Tuyết nói xong, vẫy tay với mọi người rồi rời đi.
Tu Thần liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi đứng dậy nói: "Vậy tới đây thôi. Không biết sau này bốn sư tỷ các ngươi sẽ xảy ra chuyện gì. Ta đã nói chuyện với mấy người ngũ sư tỷ rồi, lát nữa họ sẽ giải thích với các ngươi."
Thấy Tu Thần muốn rời đi, tuy trong lòng mọi người vẫn còn vô số câu hỏi, nhưng không dám giữ hắn lại, chỉ đành gật đầu đồng ý.
"Nơi này không còn là Thiên Nguyên Đại lục nữa, khắp nơi đều có kỳ ngộ, cũng tràn đầy nguy hiểm. Hi vọng các ngươi có thể đạt được thành tựu của chính mình ở nơi này. Đường tuy dài, nhưng không phải là không thể đi. Cố gắng lên các vị!" Tu Thần mỉm cười, vẫy tay với mọi người rồi biến mất.
Nhìn Tu Thần rời đi, mọi người nhìn lẫn nhau.
"Hiện giờ tu vi của đại nhân đến cảnh giới gì rồi?" Nhất Nguyên nhỏ giọng hỏi.
Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn về phía xa xa với ánh mắt phức tạp, thì thào nói: "Đã đến trình độ chúng ta vĩnh viễn không thể với tới. Hiện giờ Thiên Nguyên Đại lục đã trở thành một phần của Nguyên giới. Hắn nói rất đúng, khắp nơi đều là kỳ ngộ cũng như nguy hiểm, không còn là Thiên Nguyên Đại lục do chúng ta cai quản nữa. Cho nên, các vị cố gắng tu luyện đi!"