Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 543: Quà tặng thần bí! Chuyến viếng thăm bất ngờ!

Chương 543: Quà tặng thần bí! Chuyến viếng thăm bất ngờ!




Tu Thần đi theo Kinh Như Tuyết tới Đệ Thất vực của Thiên Nguyên Đại lục.

Trước mắt hắn là một khe nứt khổng lồ, mắt thường không thể nhìn đến chỗ tận cùng. Tu Thần hứng thú nhìn vào khe nứt trước mặt. Năm đó sau khi tìm thấy Dạ Lãng Thiên, hắn đã cho bốc hơi toàn bộ nước trong Vô Mệnh Chi Hải, đến bây giờ nơi đó đã trở thành rừng rậm xanh um tốt tươi.

Đám người Phương Nhuế Nhuế và Kinh Như Tuyết đều đứng trước mặt Tu Thần.

"Sao lại ở đây?" Tu Thần đi tới mỉm cười hỏi.

Phương Nhuế Nhuế quay đầu nhìn Tu Thần, cười hì hì chạy lại gần, kéo cánh tay hắn nói: "Thầy ơi, thầy xem phía dưới kia là gì."

Tu Thần theo hướng tay Phương Nhuế Nhuế chỉ nhìn xuống. Dưới khe nứt giữa rừng rậm có một chùm áng sáng màu vàng kim đang lóe lên rực rỡ, khiến người ta không thể nhìn thẳng.

"Đây là cái gì?" Tu Thần hỏi.

Hắn có thể liếc mắt là nhìn thấu, nhưng lại không làm vậy. Đôi khi cuộc sống phải mang theo chút bất ngờ thì mới thú vị.

"Đây là quà chúng con tặng thầy!" Phương Nhuế Nhuế vui vẻ nói.

Tu Thần xoa đầu cô bé, cười nói: "Vi sư đâu có thiếu gì? Sao bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện tặng quà cho ta?"

Tu Thần quả thực không thiếu thứ gì, muốn cái gì thì chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là sẽ có. Nếu gắng gượng nói đến thứ còn thiếu, thì đó chính là thiếu mạng của các chúa tể còn lại.

"Thầy ơi, bao nhiêu năm qua vẫn luôn là thầy bỏ công sức ra cho chúng con, mà chúng con lại chưa có gì để báo đáp thầy. Món quà này mấy người chúng con phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được." Kinh Như Tuyết ở bên cạnh kích động nói.

Đúng là Tu Thần chưa từng nhận được quà của bọn họ, vẫn luôn là Tu Thần tặng cho họ, ngay cả thực lực của họ cũng đều là hắn cho.

Lúc trước ít người, thực lực lại không mạnh, mọi người cũng không biết phải tặng cái gì cho hắn. Giờ thì khác rồi, mười mấy người lại thêm tu vi nửa chúa tể, sau khi bàn bạc, mọi người đều quyết định tặng món quà này.

"Thực ra không cần phải tốn công sức như vậy, chỉ cần là quà các ngươi tặng, vi sư đều rất vui mừng." Tu Thần mỉm cười nói.

Món quà không quan trọng có quý giá hay không, mà là ở tấm lòng, chỉ cần có tấm lòng thì tặng gì cũng được.

"Không thể tùy tiện được! Hiện giờ thầy đã có thể dung hợp các thế giới, tu vi tăng thêm một bậc, nên chúng con chuẩn bị món quà này để chúc mừng thầy." Phương Nhuế Nhuế nghiêm túc nói.

Tu Thần bật cười ha hả, gật đầu nói: "Được rồi, vậy vi sư cảm ơn các ngươi trước. Giờ có thể mở ra xem quà tặng là gì được chưa?"

"Được rồi nè!" Phương Nhuế Nhuế nói.

Tu Thần đi về phía trước. Mọi người đều nhìn theo hắn với ánh mắt chờ mong. Bọn họ không biết rốt cuộc Tu Thần thích gì, nên sau khi thảo luận một ngày một đêm mới đạt được thống nhất.

"Ta mở ra nhé!" Tu Thần quay lại nhìn về phía mọi người.

"Ôi, thầy mở ra đi." Phương Nhuế Nhuế sốt ruột làm nũng nói, bọn họ đã không đợi nổi nữa rồi.

Tu Thần bật cười, sau đó vươn tay ra.

Đúng lúc này Tu Thần chợt nhíu mày, nhìn lên bầu trời. Những người khác cũng nhìn lên theo.

"Ai vậy? Sao lại không cảm nhận được?" Phương Nhuế Nhuế thở phì phì hỏi.

Kinh Như Tuyết và Sở Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, nói với Tu Thần: "Thầy ơi, để chúng con đi xử lý. Thầy cứ mở quà đi."

Tu Thần lắc đầu nói: "Quà của đám các ngươi, đương nhiên là không thể để người ngoài phá hỏng bầu không khí được. Chờ ở nơi này, vi sư đi tóm cổ hắn, sau đó quay về từ từ mở quà."

Đây được coi là món quà đầu tiên mà Tu Thần nhận được từ sau khi xuyên không, hơn nữa còn là do đồ đệ và thuộc hạ cùng nhau tặng, nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn, đương nhiên là không thể để người ngoài phá hỏng bầu không khí được.

Mọi người đều tỏ ra buồn bực, giận dữ nhìn lên bầu trời.

"Thầy ơi, thầy mau quay về nha." Phương Nhuế Nhuế chu mỏ nói.

Tu Thần mỉm cười, sau đó cơ thể biến mất.

Bên ngoài thành lũy Nguyên giới của Phù Tiên giới, Qua Thiên đang đứng với vẻ mặt đầy đắc ý.

"Tốt nhất ngươi nên cho ta một lý do hợp lý, bằng không ta sẽ bỏ qua việc tiêu diệt Thiên Cương, ra tay với Thần Vũ giới của ngươi trước đấy." Bóng người Tu Thần xuất hiện trước mặt Qua Thiên, tuy giọng nói lạnh nhạt nhưng vẫn khiến người nghe không rét mà run.

Nụ cười trên mặt Qua Thiên dần tan đi, lão nhìn Tu Thần với vẻ nghi hoặc: "Ngươi đang bận việc gì à? Sao ta cảm thấy tâm trạng ngươi có hơi tệ nhỉ?"

"Ngươi còn một câu cuối cùng để nói rõ ý đồ của mình." Tu Thần nhìn Qua Thiên với ánh mắt bình tĩnh.

Qua Thiên híp mắt, lão có thể cảm nhận được Tu Thần đang tức giận, trong lòng tò mò không biết hắn đang làm gì.

"Là thế này, chẳng phải cha mẹ và em gái ngươi đều đã đến Thần Vũ giới ta rồi sao? Họ muốn gặp ngươi một lần, ta cũng không thể biến ra một người giống ngươi để lừa bọn họ được đúng không? Cho nên muốn hỏi xem ngươi có thể phái một hóa thân theo ta trở về đó một chuyến, gặp mặt họ một lần được không? Ngươi cũng biết hai ông bà rất nhớ ngươi, đã nhiều năm rồi chưa gặp mặt..."

Qua Thiên thấy vẻ mặt của Tu Thần cũng biết là hắn nói nghiêm túc, vì kế hoạch của mình lão không dám nói linh tinh nữa, vào thẳng vấn đề ngay.

Tu Thần nhìn lão, ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng, nói: "Ta không có hóa thân."

"Người tu luyện sao lại không có hóa thân được chứ? Dù là loại rác rưởi như Thánh Tôn cảnh cũng có đến mấy ngàn vạn hóa thân. Ngươi lợi hại như vậy, nói mình không có hóa thân có phải hơi qua loa rồi không?" Qua Thiên nói với vẻ không tin.

Cũng chẳng trách Qua Thiên không tin, trong Chư Thiên Vạn Giới, phàm là người tu luyện thì ai chẳng có hóa thân? Nhất là người như bọn họ, hóa thân càng nhiều, hơn nữa còn ẩn nấp khá kỹ, để lưu lại một con đường sống cuối cùng cho mình khi gặp biến cố.

Tuy rằng lão quen biết Tu Thần chưa lâu, song cũng biết rằng tuy tên này nhìn có vẻ vô cùng kiêu ngạo, cuồng vọng, nhưng thực ra làm việc vô cùng cẩn thận, nếu một hóa thân cũng không có thì có giết lão lão cũng không tin.

"Ta đã nói không có là không có. Ngươi còn chưa đủ tư cách để ta nói dối." Tu Thần chế giễu đầy vô tình.

Có sao nói vậy, trong Chư Thiên Vạn Giới thật sự không có ai khiến hắn phải nói dối.

Tình huống khiến hắn nói dối chỉ có một, đó chính là hắn muốn trêu chọc người ta.

Đối diện với lời đầy khinh bỉ của Tu Thần, mí mắt Qua Thiên run lên, lão cố gắng kéo lại mặt mũi: "Cho nên ngươi không định đi gặp cha mẹ mình?"

"Ngươi đưa họ từ Tán giới Địa Cầu tới Thần Vũ giới, làm người tốt phải làm đến cùng, ngươi đưa họ qua đây cho ta." Tu Thần nói.

Qua Thiên hít sâu một hơi, lão phát hiện khi nói chuyện với Tu Thần phải có một tấm lòng rộng lượng, nếu không bất cứ lúc nào cũng muốn ra tay giết chết hắn.

"Được, nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng chẳng còn gì để nói tiếp nữa. Đến lúc đó cha mẹ ngươi hỏi, ta sẽ nói là ngươi không rảnh." Qua Thiên bỏ lại một câu rồi định quay người rời đi.

"Đợi đã."

Tu Thần bỗng nhiên gọi Qua Thiên lại. Lão quay đầu nhìn Tu Thần, khóe miệng nở nụ cười.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch