Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 544: Quà của các ngươi, vi sư rất thích!

Chương 544: Quà của các ngươi, vi sư rất thích!




"Sao? Đổi ý rồi à?" Qua Thiên khẽ cười hỏi.

Trong mắt lão chợt lóe lên vẻ khinh thường. Đây là sự tai hại của loài người, luôn bị tình cảm ràng buộc. Tuy Tu Thần đã có thực lực sâu không thể dò, nhưng trong mắt Qua Thiên trong lòng hắn vẫn chẳng khác gì người bình thường, vẫn sẽ để ý đến người thân.

Qua Thiên lão lại khác, chỉ cần chạm đến lợi ích của lão, thì người thân lão cũng có thể chém. Tim của lão đã rắn như bàn thạch, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, muốn đánh bại lão trên phương diện tình cảm là chuyện không thể.

Tu Thần nhìn Qua Thiên, nhàn nhạt nói: "Ta đi với ngươi."

"Ngươi khẳng định?" Qua Thiên đột nhiên hơi kinh ngạc.

"Đương nhiên." Tu Thần gật đầu.

"Ha ha ha."

Qua Thiên cười to mấy tiếng, ánh mắt đầy vẻ chế giễu đánh giá Tu Thần: "Xem ra ngươi là một đứa con hiếu thảo đấy."

"Chẳng phải ngươi muốn thế sao?" Tu Thần hỏi lại.

"Xem ngươi nói kìa, đây là do cha mẹ ngươi rất nhớ ngươi, cho nên ta giúp ngươi đón lên đây thôi. Sao lại là ta mong muốn chứ? Ta đang giúp ngươi mà." Qua Thiên mỉm cười nói.

"Được, vậy thì tạ ơn Qua Thiên đại nhân. Đi thôi." Tu Thần không muốn tiếp tục trò chuyện với lão nữa, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.

Qua Thiên quan sát Tu Thần, hỏi: "Đây là bản thể của ngươi sao?"

Chúa tể của chín đại Nguyên giới đôi khi thực sự không phân biệt được Tu Thần trước mặt mình rốt cuộc có phải là bản thể hay không.

Ngươi nói phải, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấu tu vi, hắn hệt như một người bình thường.

Nhưng nếu ngươi nói không phải, thì linh hồn thần nguyên của hắn lại hoàn chỉnh, nhìn không ra bất cứ sơ hở nào.

Dù sao Tu Thần vẫn luôn là một sự tồn tại kỳ lạ đối với bọn họ, chuyện xảy ra từ trên người hắn hoàn toàn bất bình thường.

"Lời này của Qua Thiên đại nhân hơi buồn cười. Ta có phải là bản thể hay không chẳng lẽ với tu vi chúa tể của ngươi không nhìn ra được sao?" Tu Thần buồn cười hỏi lại.

"Đúng là không nhìn ra, ngươi có cơ thể của người bình thường, có thể theo ta đến Thần Vũ giới không?" Qua Thiên tò mò hỏi.

"À, nói mới nhớ, suýt thì ta quên mất, vẫn cần phải có chút tu vi." Tu Thần gật đầu, sau đó cơ thể bỗng nhiên vặn vẹo, giống như mặt kính bị vỡ vụn.

Qua Thiên nhướng mày. Khí tức Tu Thần đột nhiên tăng lên, sau mấy hơi thở thì đạt tới tu vi nửa chúa tể.

Lúc đến nửa chúa tể, thực lực của Tu Thần không tăng lên nữa, không gian xung quanh người cũng trở lại bình thường.

"Giải cấm chế đến tu vi nửa chúa tể chắc là được rồi chứ?" Tu Thần mỉm cười nhìn Qua Thiên.

Sắc mặt Qua Thiên hơi khó coi, bởi vì lão phát hiện mình càng không thể nhìn thấu Tu Thần.

Giải cấm chế tu vi của mình là có ý gì?

Tên này rốt cuộc có phải là bản thể hay không?

Nhưng nếu không phải bản thể thì sao tinh nguyên thần hồn lại viên mãn?

Giờ phút này, Qua Thiên nghĩ đến to đầu, thậm chí có hơi hối hận. Lão muốn gài bẫy Tu Thần, giờ lại có cảm giác bị Tu Thần gài bẫy lại.

"Sao? Chưa đủ à?" Tu Thần hỏi.

"Đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi." Khóe miệng Qua Thiên hơi giật giật.

Hiện giờ lão chỉ là một hóa thân có tu vi Thần Tôn mà thôi.

"Vậy thì xin dẫn đường." Tu Thần mỉm cười.

Qua Thiên nhìn nụ cười lại xuất hiện trên mặt hắn, trong lòng nhất thời hơi tức giận. Lão hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Tu Thần nhanh chóng theo ở phía sau.

Bên kia, đám người Kinh Như Tuyết vẫn còn đang đứng tại chỗ chờ Tu Thần.

"Đại sư tỷ, sao thầy đi lâu vậy? Người vừa xuất hiện trước thành lũy Nguyên giới là ai?" Phương Nhuế Nhuế nhìn bầu trời, buồn bực hỏi.

Khó khăn lắm họ mới chuẩn bị được một món quà cho hắn, không ngờ lại có người đến tìm.

Kinh Như Tuyết lắc đầu nói: "Không biết, có thể là chúa tể của Nguyên giới khác."

"Đại nhân trở về rồi!" Tiger bỗng nhiên nói.

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Tu Thần đang mang theo ý cười xuất hiện trước mặt.

Người vừa rời đi theo Qua Thiên là Tu Thần sao?

Không phải.

Cũng không phải là hóa thân của Tu Thần.

Đó là người mà hắn tạm thời chế tạo ra, giống như trước kia.

Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần chính là chỗ đựa để hắn đối đầu với các chúa tể, hắn làm sao có thể rời khỏi phạm vi Lĩnh Vực Vô địch được chứ?

Nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến!

Mình còn sống thì mọi chuyện đều không thành vấn đề, nhưng nếu ra ngoài mà bị giết chết, thì hắn chẳng còn cái gì.

"Thầy ơi! Giải quyết xong rồi sao?" Thượng Cung Cẩn vội vàng hỏi.

Tu Thần lắc đầu cười nói: "Vẫn chưa giải quyết, nhưng không cản trở việc vi sư mở quà."

"Vậy nhanh lên chút!" Phương Nhuế Nhuế kích động, hưng phấn kêu lên.

Tu Thần gật đầu, một lần nữa đi tới chùm sáng màu vàng kim trức mặt, sau đó duỗi tay ra.

Là một hộp quà nhỏ.

Tu Thần hơi sửng sốt, hắn không ngờ trong quả cầu ánh sáng màu kim sắc rất đẳng cấp lại là một hộp quà nhỏ.

Tu Thần nhìn về phía thuộc hạ vè đệ tử sau lưng.

"Mau mở ra đi thầy ơi!" Phương Nhuế Nhuế lập tức kêu lên, vẻ mặt vừa mong chờ vừa hưng phấn, nhìn có vẻ chỉ hận không thể tự mình mở ra.

Tu Thần cúi đầu khẽ cười một tiếng, mở hộp quà ra.

Sau đó hắn ngẩn người.

Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay.

Vỏ đồng hồ được chế tác từ vảy rồng Vạn Cổ, xung quanh khảm ngọc lưu ly màu vàng, dây đồng hồ làm bằng dây mây Trường Sinh, còn có xương rồng gân phượng làm thành mặt và kim đồng hồ, mặt số khảm linh thạch Lưu Kim. Cả chiếc đồng hồ tỏa ra màu vàng kim, mang đến cho người ta cảm giác sảng khoái tinh thần, xua tan mệt mỏi, còn có thể củng cố bản nguyên.

"Thầy ơi, trước đây từng nghe thầy kể lúc còn Địa Cầu, em gái thầy tặng cho thầy một chiếc đồng hồ đeo tay rất sang trọng, tốn mất số tiền mừng tuổi mấy năm của nàng ấy. Hơn nữa đồng hồ đeo tay có thể ghi lại thời gian. Chúng con hi vọng thầy vạn năm như một ngày, cho nên chúng con muốn chế tạo một chiếc đồng hồ đeo tay tặng cho thầy. Chúng con chưa từng nhìn thấy đồng hồ thật sự, đều dựa vào những gì thầy miêu tả để làm ra, hi vọng thầy sẽ thích." Kinh Như Tuyết thấp thỏm nói với Tu Thần.

Họ quả thực không biết đồng hồ đeo tay có hình dạng thế nào. Sau khi bàn bạc trắng đêm, mọi người đã gia công sửa đổi và quyết định hình dạng chiếc đồng hồ như thế.

Tu Thần nhìn chiếc đồng hồ, trên mặt nở nụ cười, đeo chiếc đồng hồ lên tay.

Nói thế nào nhỉ, thẩm mỹ của đám người này rất khá. Ít nhất khi Tu Thần đeo lên tay sẽ không hạ thấp đẳng cấp của hắn, thậm chí còn mang đến cảm giác dệt hoa trên gấm.

Đây là một món quà rất đẹp, Tu Thần rất thishc.

"Ta rất thích." Tu Thần nói.

"Thật sao?" Phương Nhuế Nhuế ngạc nhiên hỏi, đôi mắt lóe lên ánh sáng.

"Đương nhiên, rất thích, cảm ơn." Tu Thần gật đầu nói.

Nghe Tu Thần khẳng định, mọi người như trút được gánh nặng, đều mỉm cười.

Lần đầu tiên tặng quà cho hắn, mọi người chỉ sợ hắn sẽ không thích.

"Ta rất thích món quà này, ta nhận. Để cảm ơn, vi sư mời các ngươi xem một bộ phim." Tu Thần nở nụ cười thần bí.

"Xem phim?" Mọi người nhìn lẫn nhau.

"Đúng vậy."

Tu Thần vung tay lên, mọi người trực tiếp quay về Thiên Trì Viên Bàn ở miếu Thiên Thần.

Đối diện bọn họ có một màn hình cỡ lên, bên trong xuất hiện hình ảnh của Qua Thiên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch