"Anh ơi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Ánh mắt Tu Ninh có phần sợ hãi.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cô không sao lấy lại được tinh thần.
Tu Thần quay đầu nhìn về phía ba người Tu Ninh, mỉm cười: "Không có chuyện gì."
"Tu Thần, bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy. Ngươi cũng biết thực ra ta không muốn mâu thuẫn với ngươi." Qua Thiên cười gằn nhìn Tu Thần, nói.
Quả thực lúc này lão không muốn xích mích với Tu Thần, mà muốn thông qua hắn để đối phó với các chúa tể khác.
Tu Thần có thể tiêu diệt được Phù Tiên Tử, thì nhất định sẽ tiêu diệt được các chúa tể khác! Mặc dù Qua Thiên tự tin rằng mình có thể giết được chúa tể như Thiên Cương, nhưng cái giá phải trả chắc chắn sẽ rất lớn.
Song lão lại không nhìn ra được Tu Thần phải trả một cái giá nào cả!
Giống như Phù Tiên Tử đưa đầu ra cho hắn chém vậy, vô cùng dễ dàng, một chút động tĩnh cũng không có.
"Vì sao ngươi cảm thấy ngươi đủ tư cách để hợp tác với ta? Sự tự tin của ngươi đến từ đâu vậy?" Thế thân của Tu Thần nhìn Qua Thiên, cười khẩy nói.
Qua Thiên sầm mặt lại: "Được, nếu đã nói đến nước này rồi thì chúng ta không còn gì để nói tiếp nữa. Ta khẳng định ngươi không phải là bản thể, tuy rằng không biết ngươi làm thế nào khiến thần nguyên của hóa thân viên mãn, nhưng không thể không nói, ngươi vẫn bị ràng buộc bởi tình cảm. Chỉ cần cha mẹ và em gái ngươi còn ở trong tay ta, thì chắc chắn ngươi vẫn bị ta uy hiếp."
"Cho nên lần này ta tới đây là để đưa họ đi." Thế thân của tu Thần nhún vai.
Qua Thiên cười to mấy tiếng, nói với vẻ đầy hứng thú: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được sao? Thông qua lối đi không gian này ư? Ngươi cho rằng ở địa bàn của ta, ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Hóa thân này của ngươi cũng phải ở lại, để ta từ từ nghiên cứu, xem xem ngươi làm cách nào để hóa thân có được thần nguyên viên mãn. Nói không chừng ta thật sự sẽ nghiên cứu ra thứ gì tốt đấy."
Thế thân của Tu Thần mỉm cười nhìn Qua Thiên, đưa hai tay bảo vệ ba người Tu Viễn Quốc ở đằng sau.
"Thần Nhi, hắn muốn giết chúng ta phải không?" Mặc dù trong đầu Tu Viễn Quốc lúc này đầy nghi vấn, nhưng ông vẫn có thể nhìn rõ cục diện trước mắt.
Đồng thời ông cũng vô cùng hối hận, nếu họ không tin vào lời Qua Thiên và theo lão tới đây, thì hiện giờ Tu Thần cũng không bị đối phương nắm thóp.
"Không, lão ta muốn giết mọi người." Thế thân của Tu Thần quay lại, mỉm cười đáp.
"Vậy... vậy hắn không muốn giết con à?" Tu Viễn Quốc ngây người hỏi lại.
Tu Thần lần thứ hai lắc đầu, bật cười nói: "Ba vị, xin lỗi."
Nói xong, Tu Thần vung một chưởng về phía ba người Tu Viễn Quốc.
Qua Thiên ở đối diện thấy cảnh ấy nhất thời biến sắc, giận dữ hét lên: "Đừng mơ!"
"Uỳnh!"
Chỉ thấy bóng người Qua Thiên biến thành hư vô, một khắc sau đã xuất hiện trước mặt Tu Viễn Quốc, sau đó cơ thể tỏa ra ánh sáng đỏ chói lòa, đánh Tu Thần bay ra ngoài.
"Ngươi cũng ghê gớm thật! Muốn giết chết họ sao?" Qua Thiên nói với vẻ mặt vặn vẹo.
Nếu Tu Thần giết chết cha mẹ mình, thì điểm yếu duy nhất của Tu Thần sẽ tuột mất khỏi tay lão. Đây là cục diện mà Qua Thiên không hề muốn thấy.
Cho nên tình hình trước mắt có chút kỳ lạ.
Tu Thần muốn giết chết người thân của mình, còn Qua Thiên thì lại ra tay ngăn cản.
Ba người Tu Viễn Quốc lúc này càng ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Vừa rồi Qua Thiên còn tỏ vẻ muốn giết cả nhà họ, vì sao vừa quay đầu lại Tu Thần đã muốn ra tay với họ? Sau đó Qua Thiên lại cứu họ?
Còn võ công vừa rồi của hai người là gì? Vì sao cứ lóe tới lóe lui như xem phim vậy? Còn có thể tỏa ra ánh sáng nữa?
Đây có phải là giấc mơ không?
Giờ phút này, Tu Viễn Quốc hoàn toàn mê man, ông cảm thấy mình như đang nằm mơ, mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mộng.
"Ngươi muốn bảo vệ bọn họ sao?" Tu Thần chậm rãi đứng dậy, quần áo trên người đã rách nát tả tơi.
Chẳng còn cách nào, chênh lệch thực lực gữa chúa tể và nửa chúa tể thực sự quá lớn, nói nghiêm túc thì hoàn toàn không phải là đối thủ.
"Ha ha, ngươi thật sự khiến người ta đoán không ra! Quả thực ta không ngờ đến chiêu thức vừa rồi. Sao? Ngươi muốn giết bọn họ, sau đó sẽ hồi sinh ư? Họ đều là thân xác của phàm nhân, cũng đều là bản thể, ngươi cho rằng ta sẽ để yên cho ngươi giết bọn họ sau đó hồi sinh à? Hơn nữa, cha mẹ và em gái ngươi không hề rời khỏi Thần Vũ giới của ta, ngươi cũng chưa từng lấy bất cứ thứ gì trên người họ, ngươi hồi sinh bằng cách nào? Hóa thân này của ngươi chắc chắn cũng không đi được. Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?" Qua Thiên nhìn Tu Thần với vẻ giễu cợt, ánh mắt đầy trêu tức.
Lúc trước lão không dự liệu được thủ đoạn của Tu Thần, nhưng vào thời điểm hắn ra tay với cha mẹ và em gái mình thì lão đã hoàn toàn hiểu Tu Thần muốn ngấm ngầm giết chết cha mẹ và em gái mình, sau đó hồi sinh.
Nếu hắn có thể hồi sinh đám Kinh Như Tuyết, thì hồi sinh ba phàm nhân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng điều kiện tiên quyết để hồi sinh một người là nhất định phải có máu huyết hoặc bộ phận trên thân người ấy, thậm chí là lông tóc cũng được. Tu Thần làm sao có thể lấy được lông tóc, bộ phận của ba người họ ngay trong địa bàn của mình rồi rời đi?
"Đúng như ngươi nghĩ, ta giết bọn họ, sau đó sẽ hồi sinh." Thế thân của Tu Thần nhếch miệng cười nói.
"Cho dù ta để ngươi giết họ thì đã thế nào? Ngươi lấy cái gì để hồi sinh?" Qua Thiên hỏi.
Giờ phút này, trong lòng Qua Thiên bỗng nhiên có linh cảm xấu, cảm thấy mình đã tính toán sai điều gì đó, nhưng nhất thời lại không phát hiện ra được sai sót ở đâu.
Cảm giác này vừa xuất hiện thì không xóa đi được, hơn nữa ngày càng rõ ràng, khiến lòng lão vô cùng tức giận.
"Vậy ngươi cứ để ta giết thử xem sao?" Thế thân của Tu Thần mỉm cười.
"Rốt cuộc ngươi đang tính toán cái gì?" Qua Thiên trầm giọng quát.
Lão quả thật không nhìn thấu Tu Thần, nhất cử nhất động của đối phương đều vô cùng thần bí, rốt cuộc hắn muốn làm gì, mục đích là gì?
Người như vậy thật đáng sợ.
Bởi vì ngươi căn bản không đoán ra được bước tiếp theo hắn muốn làm gì!
Hơn nữa cứ luôn cảm thấy bước tiếp theo hắn sẽ làm chính là hại chết ngươi!
"Bố ơi, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại muốn giết chúng ta? Hồi sinh là gì? Chết rồi còn có thể sống lại sao?" Tu Ninh hỏi với giọng nức nở, quay sang nhìn cha mình, giờ cô cũng không hiểu ra sao, không biết đây là tình huống gì.
Tu Viễn Quốc nhìn con trai, sắc mặt vô cùng xấu.
Mà giờ khắc này, thế thân của Tu Thần cũng nhìn sang, mắt hơi nheo lại.
Nắm tay vẫn đang siết chặt của Tu Viễn Quốc hơi mở ra, bên trong có một viên thuốc màu đen. Vừa rồi nhân lúc Qua Thiên không chú ý, Tu Thần đã đưa nó cho ông.
Ông không biết viên thuốc này có ích lợi gì, nhưng khi Tu Thần đối mắt với mình, lại liên tưởng đến cuộc đối thoại giữa hắn và Qua Thiên, trong lòng bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ.
Viên thuốc này chính là thứ để ba người họ tự sát!
Mà bây giờ Tu Thần không thể giết được họ!
Hắn muốn giết ba người họ, sau đó hồi sinh lại ở một nơi khác!
Điều này quả thực rất khó tin!
Nhất thời, sắc mặt Tu Viễn Quốc vừa xấu xí vừa hiện lên vẻ đấu tranh. Ông không đưa ra được quyết định, không biết nên làm gì.