Chương 550: Nghi vấn từ Tu Ninh! Khó lòng giải thích!
"Thần Nhi... thật sự là con sao?" Đôi mắt bà Tu đã ầng ậc nước, bà đi tới trước mặt Tu Thần, run rẩy vươn tay ra, muốn chạm đến gương mặt con trai mình, nhưng nửa chừng lại dừng lại giữa không trung.
Vừa rồi bà đã rất sợ hãi, bà không biết người trước mắt này có phải là con trai mình không.
"Mẹ ơi, là con đây." Tu Thần cầm tay mẹ mình, mỉm cười nói.
Mẹ con tâm tư liên thông, trong nháy mắt Tu Thần cầm lấy tay mình, bà Tu đã khẳng định ngay người này chắc chắn là con trai mình, chính là đứa con mất tích năm năm mà bà vẫn luôn nhớ mong kia.
"Thần Nhi à! Mấy năm nay rốt cuộc con đã đi đâu? Vì sao không có chút tin tức nào?" Bà Tu ôm ấy Tu Thần, vừa khóc vừa hỏi.
Tu Viễn Quốc và Tu Ninh phía sau cũng lau nước mắt.
"Anh ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người vừa rồi kia không phải là anh sao?" Tu Ninh hỏi.
"Không phải anh, chỉ là một thế thân anh tạo ra thôi." Tu Thần nói.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tu Viễn Quốc hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Dựa vào sự từng trải và kiến thức của ông, thì những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không thể lý giải nổi.
Tu Thần nhìn vẻ mặt hoang mang của cha mình, cười khổ một tiếng.
Lại nói, chuyện này kể ra rất dài dòng, trong lúc nhất thời hắn không biết phải bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa hệ thống Lĩnh Vực Vô Địch tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, ngoại trừ bản thân ra thì ai cũng không được biết.
Không phải Tu Thần lo cha mẹ và em gái mình sẽ nói ra, mà là hắn sợ các chúa tể có thể sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ đâu bọn họ sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn thì toàn bộ bí mật của Tu Thần sẽ bị bại lộ.
Cho tới giờ Tu Thần vẫn luôn đắp nặn hình tượng sau lưng mình có một đại lão bí ẩn siêu cấp đang ủng hộ, khiến hắn có thể ngang tàng không kiêng nể ai như thế.
Hơn nữa hiện giờ tất cả các chúa tể cũng đang nghi ngờ, thậm chí còn ngờ vực lẫn nhau.
Nhưng một khi Tu Thần nói ra bí mật này, nhỡ đâu bị người khác phát hiện ra, thì hắn có khả năng sẽ bị vây chết trong Lĩnh Vực Vô Địch.
"Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh tu tiên sao?" Tu Ninh gấp gáp hỏi.
Tư tưởng của cô được khai hóa nhiều hơn vợ chồng Tu Viễn Quốc, hơn nữa bình thường cũng hay đọc tiểu thuyết.
"Phải, anh tu tiên..." Tu Thần cười khổ gật đầu.
"Thật sự là tu tiên? Là chuyển kiếp à?" Tu Ninh ôm miệng kêu lên.
"Đúng vậy, năm năm trước anh đã chuyển kiếp..." Tu Thần gật đầu lần nữa.
"Wow! Wow!" Tu Ninh bỗng nhiên trở nên vô cùng kích động, đi vòng quanh Tu Thần hai vòng, đôi mắt như sắp phát sáng.
"Ninh Nhi, con nói gì đó?" Tu Viễn Quốc thấp giọng quát lên.
Tu Ninh hưng phấn nói: "Bố, mẹ, anh ấy nói anh ấy đã xuyên không qua các thế giới khác, sau đó tu luyện. Dựa theo tình hình chúng ta vừa nhìn thấy, có thể khẳng định hiện giờ anh ấy rất lợi hại. Vì kẻ địch không đối phó được anh ấy nên mới bắt chúng ta lại để uy hiếp!"
"Đúng vậy, chắc chắn là như thế đúng không anh? Bây giờ anh thành đại lão rồi phải không?" Tu Ninh nhìn Tu Thần với ánh mắt sáng rực, thậm chí kích động đến mức cơ thể còn hơi run lên.
Vợ chồng Tu Viễn Quốc nhìn nhau, họ vẫn chưa hiểu lắm.
"Đúng vậy, anh trai em hiện giờ đã thành đại lão rồi, sự tồn tại vô địch." Tu Thần thấy vẻ mặt của em gái mình, không nhịn được bật cười."
"Hay quá! Anh mau đưa em bay lên trời đi! Thần thú của anh đâu? Tọa kỵ của anh đâu? Còn cả các chị dâu nữa?" Tu Ninh nhìn xung quanh hỏi một tràng.
Tu Thần: "..."
"Em còn chưa có chị dâu đâu..." Tu Thần đáp.
Tu Ninh chợt nhìn về phía Tu Thần, hỏi với vẻ không tin nổi: "Không có chị dâu? Sao lại không có chị đâu được? Chẳng phải anh từ từ phát triển từ những tiên môn, sau đó mới bắt đầu bị khinh thường, tiếp đó được thánh nữ ưu ái sao? Rồi nhận được kỳ ngộ hoặc là hệ thống, một đường cất cao tiếng hát tiến về phía trước, cuối cùng cưới vợ? Tiểu thuyết đều viết như thế mà?"
"Ninh Nhi! Con nói nhăng nói cuội gì đấy? Càng nói càng không ra sao!" Tu Viễn Quốc thấp giọng mắng.
Thực ra, lúc ông và mẹ của Tu Thần nghe Tu Ninh nói xong trong lòng cũng hơi vui mừng và mong đợi.
Hiện giờ Tu Thần đã ba mươi tuổi, cưới vợ cũng là việc nên làm.
"Bố ơi, trong tiểu thuyết đều viết như thế, xuyên không đến dị giới trở thành cường giả, thì chắc chắn sẽ mở hậu cung!" Tu Ninh rầu rĩ nói.
Tu Thần nhìn cô em gái tinh quái này của mình, lắc đầu cười nói: "Dựa theo thời gian ở Địa Cầu thì anh trai em mới xuyên không năm năm, nhưng dựa theo thời gian ở nơi này thì đã trăm năm rồi. Em đã thấy nhân vật chính của tiểu thuyết nào mới trăm năm mà đã vô địch chưa? Nào có nhiều thánh nữ như vậy?"
"Hả? Ý anh là bây giờ anh vẫn chưa phải là mạnh nhất?" Tu Ninh nói với vẻ mất mát.
Cô không thể chấp nhận được kịch bản này! Còn tưởng rằng lão tu gia giờ đã con cháu đầy đàn rồi chứ?
"Được rồi, con nhóc này cả ngày toàn nói những chuyện không đâu. Thần Nhi, con nói cho bố mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Bà Tu mắng Tu Ninh một câu, sau đó hỏi con trai.
Tu Thần gật đầu, mời hai ông bà ngồi xuống.
"Chuyện này, phải nói từ hôm con đi lấy đồ chuyển phát nhanh giúp em gái..."
Bên trong cung điện, Kinh Như Tuyết đang nằm trước cửa sổ, nhìn Tu Thần và cha mẹ hắn ở phía xa với vẻ mặt khổ sở.
Năm đó nàng cũng có cha mẹ và ông nội, cuộc sống vô lo vô nghĩ, chỉ vì Vũ Thành Côn mà cuộc đời sau này của nàng hoàn toàn thay đổi.
"Nếu như cha mẹ và ông nội biết đến thành tựu của ta bây giờ, thì chắc chẳn sẽ rất tự hào về ta?" Kinh Như Tuyết tự thì thầm.
Đúng lúc này, Thượng Cung Cẩn đi dến.
"Chắc chắn sẽ tự hào vì sư tỷ." Thượng Cung Cẩn ngồi xuống bên cạnh Kinh Như Tuyết.
Kinh Như Tuyết nhìn thoáng qua Thượng Cung Cẩn, mỉm cười hỏi: "Thượng Cung, người nhà ngươi cũng không để lại di hài gì sao? Hoặc là lông tóc? Nếu có thì hoàn toàn có thể bảo thầy hồi sinh lại."
"Không lưu lại gì cả." Thượng Cung Cẩn cười khổ một tiếng.
Lúc trước để cứu nàng, cha nàng đã thiêu đốt thần nguyên bản mệnh của mình, tự hủy luân hồi, thật sự tan thành mây khói.
"Còn sư tỷ? Dựa theo lý mà nói, kẻ địch bên trong Tán giới của tỷ không thể nào khiến người nhà tỷ tan thành mây khói được đúng không? Dù thế nào cũng có thể tìm được ít vết tích?" Thượng Cung Cẩn nghi ngờ hỏi.
Người thuộc cấp bậc như Vũ Thành Côn, lúc diệt toàn gia thì cũng chỉ là giết người thôi, nào có rảnh rỗi đi nghiền xương thành bột rồi đem đi rải đâu.
"Ta cũng không rõ... Lúc trước thi thể của họ đều bị hỏa táng sau đó ném vào giữa sông, không tìm được." Kinh Như Tuyết nói với vẻ mất mát.
Đôi khi nàng rất hận bản thân, vì sao mình không lưu lại tóc của cha mẹ và ông nội chứ?
"Vậy à...?" Thượng Cung Cẩn cũng không biết nên nói gì thêm.
Nàng không rõ Tu Thần có thể hồi sinh người từ trong đống tro cốt đã bị ngâm rữa nát dưới sông hay không, cho nên lúc này cũng không biết nên an ủi Kinh Như Tuyết thế nào.
"Không sao, dù sao bây giờ ta đã có thầy rồi. Ta theo thầy cả đời là được." Kinh Như Tuyết mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.
Sau khi theo Tu Thần, Kinh Như Tuyết chưa từng có ý định rời xa hắn, muốn cả đời làm đồ đệ đi theo bên cạnh hắn.
Thượng Cung Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng mỉm cười nói: "Đúng, cả đời này chúng ta sẽ đi theo thầy. Chúng ta là người một nhà."