Chương 553: Giới trận chuyển hồn! Mục đích của Trường Hà!
"Ngươi cảm thấy người của Nguyên Giới Thiên đang xâm lược chúng ta?" Thiên Cương hỏi lại.
Trường Hà hơi nheo mắt lại, cười lạnh đáp: "Không rõ lắm, chẳng phải ta với ngươi đều không hiểu về chuyện của Giới Ngoại Thiên hay sao? Phạt Ngô và Qua Thiên hẳn là rõ ràng nhất, nhưng bọn họ sẽ không nói ra."
Thiên Cương im lặng không nói gì. Thực ra bọn họ không biết nhiều chuyện lắm về Giới Ngoại Thiên, chỉ biết rằng khi thực lực của Giới Ngoại Thiên mạnh đến một mức độ nhất định thì sẽ đi xâm chiếm những Giới Thiên khác.
Nhưng từng ấy năm qua bọn họ chưa hề phát hiện ra sự xâm nhập của Giới Ngoại Thiên. Chỉ khi Tu Thần xuất hiện bọn họ mới nhìn ra được vấn đề này.
"Mặc dù ta và ngươi đều là chúa tể, nhưng rất nhiều chuyện thực ra vẫn là do Phạt Ngô làm. Nếu Phạt Ngô không bị lật đổ thì ta và ngươi mãi mãi không có ngày vùng dậy." Thiên Cương cắn răng lạnh giọng nói, ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Phạt Ngô là sinh linh đầu tiên xuất hiện trong chín đại Nguyên giới, trên người cõng theo rất nhiều thứ, là người hiểu Chư Thiên Vạn Giới sâu sắc nhất. Bí mật mà lão nắm giữ nhiều vô kể.
"Nghe ý của ngươi, tức là bây giờ ngươi muốn đứng về phe Tu Thần sao? Muốn xem hắn dời mục tiêu đến Phạt Ngô như thế nào?" Trường Hà hơi buồn cười hỏi Thiên Cương.
Đối với Trường Hà mà nói, mọi chuyện đều chẳng ảnh hưởng gì đến lão. Chỉ cần Tu Thần không động tới lão, thì lão sẽ từ từ phát triển trong địa bàn của mình. Nếu các chúa tể khác có thể đạt được hiệp nghị liên minh lại đối phó với Tu Thần, thì đương nhiên lão cũng không phản đối.
Nhưng nhìn từ tình hình hiện giờ, khả năng này cực kỳ thấp.
Ai cũng muốn xem Tu Thần lật đổ các chúa tể khác, nào còn tâm chí ra tay đối phó hắn?
"Bây giờ ta đã mở ra đại trận cấm chế bản nguyên, nguyên khí bị tổn thương nặng nề, ta chẳng đứng về phía ai hết, chỉ muốn được yên thân trong Thiên giới của mình từ từ khôi phục. Bên ngoài bất kể đánh nhau đến mức nào ta cũng sẽ không ra tay, chỉ đứng nhìn mà thôi." Thiên Cương cười lạnh nói.
Trường Hà bật cười ha ha: "Đôi khi có những chuyện không phải ngươi muốn thế nào là được thế ấy. Lỡ đâu Tu Thần bị tiêu diệt thì mục tiêu tiếp theo của bọn họ chắc chắn chính là ngươi. Dù sao giờ phút này ngươi cũng không có thực lực của chúa tể."
Câu này của Trường Hà càng khiến sắc mặt Thiên Cương khó coi hơn.
Làm sao lão không biết chuyện đó?
"Cho nên ta mới hợp tác với ngươi, không phải sao? Nếu như bọn họ muốn đối phó với ta, chỉ cần có một chúa tể không tán thành, thì khả năng thành công là rất thấp. Dù sao tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy cảnh người khác làm ngư ông đắc lợi, giống như cục diện hiện giờ. Đúng không?" Thiên Cương nhìn Trường Hà với vẻ đầy chế giễu.
Mặc dù lão cũng muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, nhưng trong thâm tâm lại rất khinh bỉ hành động ấy.
Ghét bỏ loại người ấy, nhưng thực ra mình cũng giống vậy, việc này rất mâu thuẫn.
Trường Hà bật cười, nói: "Hay cho thái độ không biết xấu hổ của ngươi, rõ ràng bản thân cũng muốn làm tiểu nhân ngồi ngoài đợi làm ngư ông đắc lợi, thế mà luôn miệng khinh thường hành động ấy."
"Chẳng phải ngươi cũng giống vậy sao?" Thiên Cương cười lạnh hỏi lại.
"Đúng, ta cũng thế. Cho nên lần này tới đây còn mang đến cho ngươi một thứ tốt." Trường Hà nói xong mở bàn tay phải của mình ra, trong lòng bàn tay lão xuất hiện một chiếc nhẫn màu đen.
Thiên Cương nhìn chiếc nhẫn màu đen này, lập tức nhướng mày, hỏi: "Đây là pháp bảo gì? Vì sao ta không nhìn thấu nó?"
"Đây là Giới trận chuyển hồn, đeo nó lên, lúc tuyệt vọng có thể thúc đẩy nó bảo vệ ngươi một mạng." Trường Hà cười híp mắt nói.
"Giới trận chuyển hồn? Sao ta chưa từng nghe nói?" Thiên Cương nghiêm sắc mặt, lão thực sự chưa từng nghe thấy tên trận pháp này.
Cho nên theo bản năng trong lòng não nảy sinh sự cảnh giác. Mặc dù lão và Trường Hà đã nhất trí hợp tác, nhưng trong thâm tâm vẫn không hoàn toàn tín nhiệm lão già đó.
"Đương nhiên là ngươi không biết, đây chính là thứ mà ta nghiên cứu mười mấy kỷ nguyên mới làm ra. Cả thảy chỉ có hai cái, một cái ta nắm giữ, một cái đưa cho ngươi, xem như là thành ý hợp tác của ta." Trường Hà mở bàn tay còn lại ra, bên trong lòng bàn tay cũng có một Giới trận chuyển hồn màu đen.
"Ngươi sẽ không lừa ta đấy chứ? Có động tay động chân gì vào trong giới trận này không?" Thiên Cương nheo mắt nhìn chằm chằm vào Trường Hà, hỏi.
Nỗi hoài nghi trong lòng lão dành cho Trường Hà ngày càng ăng.
Có thể đảm bảo được tính mạng một lần, thứ như thế mà Trường Hà cũng hào phóng cho mình sao? Cho dù hiện giờ họ đang là quan hệ hợp tác, thì cũng không cần phải lấy thứ này ra cho mình.
Thiên hạ chẳng có bữa trưa nào miễn phí, Thiên Cương hết sức rõ ràng điều đó.
"Ngươi hoài nghi là chuyện đương nhiên, cho nên bây giờ có thể chưa cần sử dụng ngay, cứ cất nó đi. Đợi đến ngày ngươi thực sự rơi vào đường cùng, không còn cách nào khác lại lấy ra dùng cũng được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đã hùng mạnh đến mức bảo ngươi đeo một chiếc giới trận không cần điều kiện tiên quyết là có thể tính kế được ngươi ư?" Trường Hà nhún vai với vẻ không để tâm.
Quả thật lời này của Trường Hà không hề có chút sơ hở nào, khiến người ta không thể phản bác được.
Thời điểm Thiên Cương rơi vào đường cùng, đã dùng hết mọi cách, thì tiếp theo chỉ còn là cái chết. Lúc đó sử dụng chiếc giới trận này có vẻ như cũng không nguy hại gì, dù sao kết cục chẳng phải đều là chết sao?
Hơn nữa mặc dù bây giờ tu vi của Thiên Cương bị giảm xuống, nhưng phép tắc bản nguyên Nguyên giới vẫn nằm trong tay lão, một chiếc giới trận mang theo người không sử dụng cũng không thể nào làm hại đến lão.
"Ngươi đã nói đến vậy mà ta còn không nhận thì quả là không có thành ý. Vậy ta nhận chiếc giới trận này." Thiên Cương đột nhiên nở nụ cười, cất chiếc nhẫn màu đen kia đi.
Trường Hà thấy chiếc nhẫn kia biến mất, ánh mắt thoáng qua vẻ đắc ý, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất rất nhanh. Thiên Cương hoàn toàn không phát hiện ra.
"Được, lần này ta tới đây mục đích chủ yếu chính là nó. Để ngươi có thể giữ được một mạng vào lúc mấu chốt, sau đó ta và ngươi sẽ cùng nhau đột kích địch bất ngờ. Bây giờ ngươi cứ ở trong Thiên giới từ từ khôi phục đi. Ta đi đây." Trường Hà mỉm cười nói.
Thiên Cương khẽ gật đầu: "Ta cũng không có thứ gì để tặng lại ngươi. Ngươi cũng biết tình hình hiện giờ của ta rồi đấy."
"Biết rồi, đi đây." Trường Hà phất tay, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Trường Hà rời khỏi, Thiên Cương lại lấy Giới trận chuyển hồn kia ra. Trên chiếc nhẫn tỏa ra vầng sáng màu đen như có như không, giống như đang cắn nuốt ánh sáng xung quanh nó, vô cùng kỳ dị.
Chiếc nhẫn này mang đến cho Thiên Cương cảm giác rất lạ. Không hề cảm nhận được bất cứ sức mạnh nào từ nó, nhưng lại khiến người ta không dám khinh thường.
"Trường Hà tặng thứ này, rốt cuộc là tốt hay xấu? Vì sao bỗng nhiên lại muốn tặng chiếc nhẫn này cho ta?" Thiên Cương nhíu chặt đôi mày rậm, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hiện giờ lão bị hao tổn nhiều tu vi cho nên không nhìn ra được chiếc nhẫn này có vấn đề gì, song lão đoán rằng dù mình ở thời kỳ toàn thịnh cũng không nhìn ra được.
"Những chuyện bất thường tất có gian trá. Trường Hà, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Thiên Cương nhìn chiếc nhẫn trong tay, khẽ lẩm bẩm.