Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 554: Ý nghĩ đáng sợ! Thần Nhi, chẳng lẽ con thích đàn ông?

Chương 554: Ý nghĩ đáng sợ! Thần Nhi, chẳng lẽ con thích đàn ông?




Trong miếu Thiên Thần, Tu Thần rốt cuộc cũng nửa thật nửa giả kể xong chuyện của mình. Đương nhiên là hắn phải cắt xén đi phần Lĩnh Vực Vô Địch và kiếp trước của mình, những việc khác trên cơ bản đều là sự thật.

Nghe xong cha mẹ Tu Thần đều mang vẻ mặt hoang mang, cả người ngây ngẩn, lúc này họ hoàn toàn không tiêu hóa nổi chuyện này.

Còn Tu Ninh thì tỏ ra hưng phấn và kích động.

"Anh ơi, vậy anh đưa em bay một chút đi! Mau lên nào!" Tu Ninh kích động kéo tay Tu Thần nói.

Lúc còn ở Địa Cầu, cô hay đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng, bây giờ anh trai mình thực sự xuyên không, sau đó còn trở nên vô cùng lợi hại. Làm sao mà cô không trải nghiệm chút cảm giác huyền ảo này cho được?

Tu Thần bất đắc dĩ nhìn em gái mình, cười khổ hỏi: "Em thực sự muốn trải nghiệm sao?"

"Đúng vậy! Mau lên!" Tu Ninh gật đầu lia lịa.

"Đi nào."

Tu Thần khẽ gật đầu, sau đó nghĩ trong đầu. Một khắc sau, Tu Ninh cảm giác cơ thể mình dường như được một thứ sức mạnh ôn hòa nâng lên, tiếp đó bay khỏi mặt đất.

"Wow!"

Tu Ninh hét lên một tiếng.

"Ha ha ha! Tôi đang bay! Tôi đang bay!"

Tu Ninh bay thẳng lên cao, sau đó bay lung tung khắp nơi.

Cha mẹ Tu Thần đờ đẫn nhìn Tu Ninh đang vui sướng bay lung tung trên bầu trời, nuốt nước miếng đánh ực.

"Thần Nhi, tất cả đều là sự thật sao? Mẹ vẫn không thể tin được..." Bà Tu nói với ánh mắt hơi sợ hãi.

Mọi chuyện đều quá hư ảo, bà sợ rằng đây là giấc mơ, đến khi tỉnh dậy thì Tu Thần lại biến mất.

"Mẹ, đây là sự thật." Tu Thần cười khổ đáp.

Cha mẹ hắn cũng xem như là những người khác cổ hủ, trong thời gian ngắn bắt họ tiếp nhận tất cả mọi chuyện vẫn có phần khó khăn.

Vốn Tu Thần không muốn cho họ biết, hắn định sau khi đoạt được Thần Vũ giới, sẽ tùy tiện kiếm cớ nào đó để tiếp tục sống cùng họ. Nhưng Qua Thiên lại phá vỡ kế hoạch của hắn.

Thực ra cũng không thể nói là phá vỡ, lúc trước Tu Thần cũng đã đoán được Qua Thiên sẽ giở trò ấy, chỉ có điều không ngờ là sẽ nhanh như vậy.

Hiện giờ hắn đang đối phó với Thiên Cương, vì sao Qua Thiên không ngồi yên một bên làm ngư ông đắc lợi, mà lại muốn chen một chân vào trước?

"Con để mẹ từ từ đã." Bà Tu xoa trán nói.

Vẻ mặt của Tu Viễn Quốc lại dường như đã chấp nhận, ông lo lắng nhìn con mình, hỏi: "Dựa theo lời con nói, thì bây giờ con chỉ có một thân một mình đúng không? Bọn họ đã sống lâu như vậy, con đối phó với bọn họ có đủ tự tin không?"

Đối với Tu Viễn Quốc mà nói, chẳng cần biết con trai mình rốt cuộc là như thế nào, chỉ cần còn sống là ông đã mãn nguyện lắm rồi. Cho nên điều ông lo lắng nhất bây giờ chính là việc Tu Thần đấu với các chúa tể khác.

Ông không có dã tâm lớn như vậy, chỉ muốn nhìn con trai con gái mình lấy vợ gả chồng, sau đó được bế cháu nội cháu ngoại, cứ thế yên ả sống đến hết đời đã là tốt lắm rồi. Kể cả bây giờ Tu Thần có lợi hại đến cỡ nào ông cũng không vui mừng và phấn khởi cho lắm, ngược lại còn thêm lo lắng.

Có thực lực là cái tốt, nhưng cũng chỉ là thứ khiến người ta bạt mạng mà thôi.

"Bố yên tâm, chẳng phải bây giờ con vẫn đang sống rất vui vẻ sao? Chúa tể các Nguyên giới khác cũng không dám tới đánh chỗ con. Hơn nữa con còn đang ước gì tất cả bọn họ đánh tới đây. Chỉ cần họ tới là con có thể hoàn thành đại nhất thống." Tu Thần bật cười nói

Tu Viễn Quốc thở dài một tiếng, giọng nói mang theo sự thổn thức: "Bố cũng không hi vọng con có thể hoàn thành đại nhất thống gì đó, chỉ cần bốn người nhà chúng ta có thể sống vui vẻ an nhàn trên Địa Cầu là được rồi. Đến khi bố với mẹ con hai năm mươi, nhà họ Tu chúng ta có người nối dõi hương hỏa."

Tu Thần nghe Tu Viễn Quốc nói, không kiềm được lắc đầu cười nói: "Bố, bố không chết được đâu."

"Hả?" Tu Viễn Quốc sửng sốt, bà Tu cũng ngẩng đầu nhìn Tu Thần.

"Con có thể khiến bố mẹ trường sinh, hơn nữa còn có thể cho cơ thể giữ lại ở độ tuổi thanh xuân nhất. Thậm chí nếu bố mẹ đồng ý, con cũng có thể khiến hai người trở thành tu luyện giả, lên trời xuống đất, dời non lấp bể đều có thể làm được. Chỉ cần bố mẹ muốn mà thôi." Tu Thần nghiêm túc nói.

Hắn không ngay lập tức cho cha mẹ và em gái tăng tu vi lên nửa chúa tể, là bởi vì suy nghĩ và ước muốn của mỗi người khác nhau. Hắn tôn trọng suy nghĩ của người thân.

Nếu họ muốn tu luyện, thì hắn có thể lập tức khiến họ trở thành cường giả nửa chúa tể. Nếu không muốn, thì cứ để họ tiếp tục sống như người bình thường, giống Mục Ngưng Sương vậy.

Mục Ngưng Sương không muốn tu luyện, chỉ muốn ở bên cạnh Tu Thần chăm sóc hắn, cho nên không chịu để Tu Thần tăng tu vi cho mình.

Tu Thần tôn trọng suy nghĩ của nàng, thì càng thêm tôn trọng suy nghĩ của cha mẹ và em gái.

"Bố mẹ không tu luyện, bố cảm thấy ở Địa Cầu cũng rất tốt. Tu luyện làm gì, rồi suốt ngày đấu đá lẫn nhau, mệt mỏi cả người." Tu Viễn Quốc lắc đầu từ chối thẳng thừng.

Ông không có hùng tâm tráng trí, cũng không có tâm tư muốn lăn lộn trong giới tu luyện, chỉ muốn yên ổn sống mà thôi.

"Đúng đấy, mẹ và bố con đều sống yên ổn quen rồi. Những chuyện con nói, bố mẹ không muốn cũng không nguyện ý làm. Còn trường sinh gì đó kia, có thật sự là tốt không? Ngươi không chết thì cuộc đời này sẽ mãi mãi không thể sống hết, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?" Bà Tu hỏi với vẻ u sầu.

Từ "trường sinh" nghe thì có vẻ rất tốt, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì không phải vậy.

Cứ sống mãi mãi thì còn ý nghĩa gì nữa?

Họ không có tâm tư tranh đấu tu luyện, cứ sống mãi ở Địa Cầu đến cuối cùng thì chắc chắn là vô dục vô cầu, chẳng thiếu thứ gì, thế thì còn sống làm gì?

"Chuyện tu luyện thì con có thể tôn trọng ý nguyện của mọi người. Nhưng chuyện trường sinh thì không thể do bố mẹ quyết định được." Tu Thần nói với giọng điệu quả quyết.

Chuyện khác thì có thể đáp ứng, chỉ có chuyện này thì hắn sẽ không nhượng bộ.

Bản thân mạnh mẽ đến nhường này mà để cha mẹ mình chết già chết bệnh? Vậy thì sự hùng mạnh của hắn còn có ý nghĩa gì?

Những năm qua sở dĩ hắn cố gắng mở rộng Lĩnh Vực Vô Địch chỉ là vì sẽ có một ngày hắn quay lại Địa Cầu, để bố mẹ mình cùng được hưởng phúc mà thôi.

"Anh để chúng tôi trường sinh cũng được. Nhưng phải sinh cho chúng tôi cháu chắt chút chít, cứ như thế mãi. Như vậy thì tôi với mẹ anh có lẽ sẽ không muốn chết đâu." Tu Viễn Quốc giận dữ nói.

"Đúng đấy, con đã ba mươi rồi, hơn nữa còn lợi hại như vậy. Vì sao lại không cưới vợ chứ? Tướng mạo con trai mẹ cũng đâu có kém cạnh ai, giờ điều kiện lại tốt thế này." Bà Tu cũng vội vàng hỏi.

Hồi còn ở Địa Cầu, điều kiện nhà Tu Thần rất tốt, hơn nữa hắn còn là một anh chàng đẹp trai, giờ lại lợi hại trâu bò thế này. Với thân phận bây giờ của hắn, cưới vợ chẳng phải chỉ cần một nói thôi sao? Vì sao vẫn còn chăn đơn gối chiếc?

Điều đó khiến trong đầu bố mẹ Tu Thần bỗng nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.

"Thần Nhi... Con... không phải con thích đàn ông đấy chứ?" Bà Tu bỗng dè dặt hỏi một câu, giọng nói ép xuống rất thấp, giống như sợ bị người khác nghe thấy.

Tu Thần hơi sửng sốt, chớp chớp mắt.

"Mẹ, giới tính của con rất bình thường! Con không phải là gay!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch