Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 556: Cú lừa của Tu Thần! Thiên Cương khiếp sợ!

Chương 556: Cú lừa của Tu Thần! Thiên Cương khiếp sợ!




Sau khi sắp xếp xong hành trình cho cha mẹ và em gái, Tu Thần rời khỏi miếu Thiên Thần.

Hắn đi đâu?

Đương nhiên là tới Thiên giới.

Thiên Cương tưởng rằng mình mở ra đại trận cấm chế bản nguyên là đã đuổi được Tu Thần ra ngoài, thực ra là không hề.

Bởi vì Tu Thần đã cắm rễ ở Thiên giới! Kỳ thực Thiên giới bây giờ gồm hai Nguyên giới, một của Tu Thần, một của Thiên Cương.

Chỉ cần Tu Thần không muốn thì Thiên Cương vĩnh viễn không biết được địa bàn của mình đã bị Tu Thần chiếm mất một phần.

Vì sao Tu Thần bỗng nhiên tới Thiên giới? Bởi vì vừa rồi hắn cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc.

Mặc dù khí tức này rất yếu, nhưng vẫn lan đến Lĩnh Vực Vô Địch của hắn, khiến Tu Thần cảm giác được.

Khí tức này hắn không thể nào quen thuộc hơn được nữa, đó chính là khí tức từ chiếc nhẫn mà kẻ mặc áo đen đã cho Vô Thần, ngoài ra còn giống như đúc khí tức của chiếc nhẫn trong tay hóa thân Phù Tiên Tử.

Tu Thần cho rằng thế lực của tên áo đen đã bắt đầu tính kế Thiên Cương nên đến tìm lão, muốn xem xem có thể thừa dịp mà chiếm luôn Thiên giới hay không.

Nhưng lúc hắn đến thì có hơi buồn bực. Khí tức kia tỏa ra là do Thiên Cương bỏ chiếc nhẫn ra xem xét chứ không định sử dụng nó.

Tu Thần đứng trên một ngọn núi cao, nhìn về phía xa xa.

Lúc này hắn chưa thể cho Thiên Cương biết một phần của Thiên giới đã bị hắn chiếm mất. Nếu tin tức này bị lan truyền ra ngoài, thì từ nay về sau các chúa tể khác sẽ càng thêm đề phòng hắn.

Đây coi như là một bí mật của Tu Thần, có thể lặng yên nuốt trọn Nguyên giới mà không bị chúa tể Nguyên giới phát hiện.

"Xem ra vẫn phải nói chuyện với Thiên Cương một lần, để xem chiếc nhẫn kia của lão từ đâu mà có được." Tu Thần nheo mắt lẩm bẩm.

Sau đó một hóa thân xuất hiện trước mặt hắn, được hắn đưa ra ngoài Thiên giới, đi đến trước thành lũy Nguyên giới.

Lúc này Thiên Cương đang nghiên cứu Giới trận chuyển hồn trong thần điện, lão bỗng nhướng mày ngẩng đầu nhìn về phía xa.

"Tu Thần?" Sắc mặt Thiên Cương lập tức trở nên rất khó coi.

Lão rơi vào cảnh này hoàn toàn là do Tu Thần làm hại, bây giờ hắn còn dám vác mặt đến Nguyên giới của mình! Không phải hắn đang đánh nhau với Qua Thiên sao? Chẳng lẽ muốn đối phó với hai chúa tể cùng một lúc?

"Không hoan nghênh ta vào ngồi một chút sao?" Tu Thần mỉm cười hỏi.

Một hóa thân chỉ có cấp bậc Thiên Tôn, đương nhiên là Thiên Cương không để vào mắt, trực tiếp kéo hắn vào.

Giết một hóa thân của Tu Thần cũng có thể giúp lão miễn cưỡng trút giận một chút. Nhưng trước khi hả giận lão muốn biết lần này Tu Thần định giở trò gì với mình.

"Sao? Ta nghe nói Qua Thiên đã bắt được cha mẹ và muội muội của ngươi. Bây giờ ngươi không nôn nóng đi cứu bọn họ, mà đến chỗ ta làm gì?" Thiên Cương nhìn Tu Thần bị kéo đến trước mặt mình, cười lạnh hỏi.

Tu Thần bật cười, hỏi lại: "Ngươi nói Qua Thiên đã bắt cha mẹ và em gái ta đi?"

Thiên Cương nheo mắt, hừ lạnh một tiếng: "Việc đó ngươi không cần biết. Ngươi có ý gì? Đang lúc đánh nhau với Qua Thiên, vẫn còn muốn tới xâm chiếm chỗ ta sao?"

"Xâm chiếm gì chứ? Chúng ta đừng nói những lời khó nghe như vậy. Thế giới cá lớn nuốt cá bé vốn tàn khốc như vậy, chẳng phải chính ngươi cũng đi lên bằng cách đó sao? Sao lại nói đáng thương đến vậy?" Tu Thần cười khanh khách hỏi lại.

Thiên Cương tái mét mặt, sát khí trong đôi mắt đặc quánh, lão lạnh giọng quát: "Ta không thừa hơi nói nhảm với ngươi! Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì? Ta không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi đâu! Nếu ngươi muốn tiến đánh Thiên giới của ta, thì cứ đến đi! Đừng phái một hóa thân để chọc cho ta ghét!"

"Đừng nóng giận. Ta chỉ tò mò, kẻ đó đến tìm ngươi làm gì?" Tu Thần nhìn Thiên Cương, khóe miệng nhếch thành nụ cười đầy ẩn ý.

"Kẻ đó? Ai?" Thiên Cương cau mày.

Việc hợp tác với Trường Hà lão sẽ không để cho người khác biết, càng không để cho Tu Thần biết.

"Giả vờ giả vịt như thế không thú vị chút nào đâu. Ta đã nhìn thấy rồi, chiếc nhẫn kia không phải thứ gì tốt lành. Xem ra giữa ngươi và kẻ đó cũng không phải thành tâm hợp tác đâu nhỉ?" Tu Thần lắc đầu chép miệng nói.

Thực ra hắn không biết ai đã cho Thiên Cương chiếc nhẫn đó, chỉ là đang lừa lão để moi vài tin tức hữu dụng mà thôi.

Lúc Tu Thần đến Thiên giới, hắn hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của tên áo đen lần trước, chỉ có khí tức của chiếc nhẫn kia.

Có nghĩa rằng tên áo đen đó không hề tới đây!

Vậy thì chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ là người của chín đại Nguyên giới đã cho Thiên Cương chiếc nhẫn này.

Người đó sẽ là ai?

Bắc Lý sao?

Hoặc là lão già!

Điều này vô cùng quan trọng đối với Tu Thần, nên hắn mới muốn moi tin tức từ miệng Thiên Cương.

Quả nhiên, Thiên Cương nghe Tu Thần nói xong bèn biến sắc, trong lòng vô cùng cảnh giác.

"Ta không biết ngươu đang nói cái gì, nhẫn nào?" Thiên Cương vẫn phủ nhận.

Tu Thần cười ha hả, nói: "Có một số việc không cần phải giả vờ ngô nghê. Sắc mặt và ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi. Chiếc nhẫn kia có một đôi tương sinh, hắn cầm chiếc nhẫn chính, ngươi cần chiếc nhẫn phụ. Ngươi có biết thứ đó dùng thế nào không?"

Ánh mắt Thiên Cương hơi lay động không yên.

Hoàn toàn chính xác, vừa rồi lão đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn chưa thể biết được chiếc nhẫn này rốt cuộc là thứ gì, cuối cùng còn dốc toàn lực nện cho nó một cái, nhưng vẫn không có tác dụng gì, thậm chí còn không thể phá hủy, chỉ có thể phong ấn.

Việc này thật tà môn.

Cũng chính vì lão nện một cái nên mới khuếch tán khí tức của nó ra ngoài, khiến cho Tu Thần cảm giác được.

"Ngươi biết cái gì?" Thiên Cương trầm giọng hỏi.

Lão trông thấy ánh mắt và giọng điệu chắc chắn của Tu Thần, trong lòng cũng tin chắc rằng Tu Thần thực sự đã biết được mình và Trường Hà gặp gỡ, không thì sao hắn biết được mình đang cầm chiếc nhẫn này?

Nhưng Trường Hà giao chiếc nhẫn cho lão ở Thiên giới! Nơi này đang thi triển đại trận cấm chế bản nguyên, lão khẳng định rằng Tu Thần tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy.

Như vậy cách giải thích duy nhất chính là Tu Thần đã đụng phải Trường Hà ở bên ngoài.

"Đương nhiên là biết, hơn nữa ta còn có thể nói cho ngươi biết một bí mật." Tu Thần nở nụ cười thần bí.

Thiên Cương nhìn thấy nụ cười của Tu Thần, tim giật thót một cái theo bản năng.

Trong tất cả các chúa tể, không chỉ mình Thiên Cương mang bóng ma tâm lý đối với Tu Thần, nhưng nặng nề nhất thì chính là lão!

Đơn giản là vì bị Tu Thần trêu đùa đến phát sợ!

Cứ trông thấy nụ cười của hắn là lão theo bản năng cảm thấy hắn đang gài bẫy mình việc gì đó, trong lòng không khỏi hơi căng thẳng, sự cảnh giác được nâng lên mức cao nhất.

"Bí mật gì? Ngươi đừng nghĩ đến chuyện lừa ta! Ta biết công dụng của chiếc nhẫn này rồi." Thiên Cương lạnh giọng nói.

Tu Thần mỉm cười, sau đó mở bàn tay phải của mình ra.

Hai chiếc nhẫn màu đen giống hệt nhau xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đây không phải là chiếc nhẫn mà Tu Thần lấy được từ chỗ Phù Tiên Tử và Vô Thần, mà là do hắn tự sao chép ra.

Khi Thiên Cương nhìn thấy hai chiếc Giới trận chuyển hồn trong tay Tu Thần, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, lão không tin nổi: "Sao ngươi cũng có? Hơn nữa sao ngươi còn có cả một đôi?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch