Chương 557: Bản chất linh hồn là gì? Điểm này rất quan trọng, phải khoanh tròn lại để ghi nhớ!
Giờ phút này nội tâm Thiên Cương như đang dậy sóng.
Sao Tu Thần cũng có đồ mà Trường Hà cho lão?
Trong chớp mắt, một nỗi cảnh giác chưa từng có xộc thẳng lên đầu Thiên Cương.
Lão bỗng nhiên cảm thấy, người đứng sau lưng Tu Thần chính là Trường Hà! Tất cả chúa tể đều bị hai người này đùa giỡn!
Tu Thần nhìn Thiên Cương, bật cười nói: "Bất ngờ không? Bây giờ có phải ngươi đang cảm thấy kẻ đó mới là người cùng phe với ta, kẻ thực sự đứng sau lưng ta chính là kẻ đó?"
Tu Thần chưa hề nói rõ "kẻ đó" là ai, chủ yếu là thực sự hắn không biết ai là người cho Thiên Cương chiếc nhẫn. Chuyện hắn cần làm bây giờ là dụ cho Thiên Cương nói ra người đó, để biết được rốt cuộc ai đã cho lão chiếc nhẫn.
Sắc mặt Thiên Cương trầm như nước, lão lạnh giọng quát lên: "Ngươi đang bày mê hồn trận ra với ta phải không? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Thiên Cương sẽ không dễ dàng tin tưởng Tu Thần, tin tưởng tên này chẳng khác nào ép mình xuống đoàn tụ với Phù Tiên Tử.
Tu Thần thấy vẻ mặt căng thẳng đầy đề phòng của Thiên Cương, nhịn không được bật cười thành tiếng, đáp: "Không cần nóng vội, lần này ta tới không phải để đối phó với ngươi. Chỉ muốn ngươi biết rõ chiếc nhẫn trong tay mình rốt cuộc là thứ gì, có tác dụng gì, vì sao kẻ đó lại muốn đưa nó cho ngươi."
"Ngươi tốt bụng vậy sao? Không giống Tu Thần mà ta biết chút nào!" Thiên Cương cười lạnh hỏi lại.
Tu Thần trong ấn tượng của lão như thế nào?
Phách lối bá đạo, vô cùng tự phụ! Chọc giận tất cả mọi người, không để bất cứ ai vào mắt.
Hơn nữa lão còn biết Tu Thần chỉ ước gì toàn bộ chúa tể chết đi, sao hắn còn tốt bụng đến nhắc nhở mình?
Nếu trong này không có thuyết âm mưu, Thiên Cương lão bằng lòng đi đầu xuống đất!
"Xem ngươi nói kìa, mặc dù chúng ta là kẻ địch, nhưng chúng ta không phải là kẻ địch duy nhất. Thế giới này không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi, không phải sao? Kẻ địch của kẻ địch thì chính là bằng hữu. Bây giờ có người muốn gài bẫy ngươi, vậy ta giúp ngươi cũng tương đương với việc đánh kẻ địch khác. Lý do này hoàn toàn có thể hiểu được!" Tu Thần nhún vai, mỉm cười nói.
"Miệng không xương trăm đường lắt léo! Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi sao?" Thiên Cương cười nhạo hỏi.
So với những người khác, thì Thiên Cương là người hận Tu Thần nhất. Nếu không phải không đánh được Tu Thần, thì lão đã sớm tiêu diệt hắn rồi, nào còn để hắn ép mình đến nông nỗi như ngày hôm này?
Tu Thần thở dài một tiếng.
Cái gì gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Thiên Cương lúc này chính là như vậy.
Lão không những sợ Tu Thần, mà trong nội tâm còn mang một mối thù hận vô cùng thâm sâu đối với hắn, nên hắn nói gì lão cũng sẽ không tin.
"Vậy ngươi có muốn biết tác dụng của chiếc nhẫn kia không? Có muốn biết đại bí mật mà ta vừa nói không? Đây là bí mật mà tất cả chúa tể các ngươi đã nghĩ vỡ cả đầu mà cũng không ra. Bỏ lỡ lần này thì không còn lần sau nữa đâu." Tu Thần lắc đầu chẹp miệng nói, vẻ mặt vô cùng tiếc hận.
Thiên Cương đột nhiên nhíu mày, hỏi: "Vậy ngươi nói tác dụng của chiếc nhẫn kia là gì? Cái mà ngươi gọi là đại bí mật là gì?"
"Hai câu hỏi này của ngươi có thể dùng một đáp án để trả lời. Ngồi cho vững, ta muốn giả ngầu!" Tu Thần nhếch miệng cười.
Gân xanh trên trán Thiên Cương gồ lên, mí mắt run rẩy.
Lão sắp không khống chế nổi cơn tức giận trong lòng mình!
Lão cảm thấy Tu Thần tới đây chỉ để nhục mạ mình, hơn nữa còn cố ý nhục mạ ngay trước mặt.
"Chiếc nhẫn kia có tên là Chuyển Hồn giới, ý nghĩa như tên gọi, chính là chuyển đổi linh hồn hai người với nhau, là đổi hoàn toàn. Ví dụ như ta và ngươi cùng đeo nhẫn, ta đeo chiếc nhẫn chính, như vậy ta có thể lập tức khởi động trận pháp trong chiếc nhẫn, tiếp đó linh hồn hai chúng ta sẽ trực tiếp đổi qua thân thể. Ngươi trở thành ta, ta trở thành ngươi." Tu Thần mỉm cười giải thích với Thiên Cương.
Sắc mắt Thiên Cương lập tức tái xanh, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ, lão lạnh giọng quát: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Trao rồi linh hồn? Ngươi cho ta là thằng ngu à? Đó chẳng phải là đoạt xá không? Đoạt xá như thế nào có ý nghĩa gì? Đối với cấp bậc chúa tể như chúng ta mà nói, đoạt xá chẳng có bất cứ lợi ích nào! Nếu trao đổi linh hồn với một kẻ tu vi thấp, thì đối phương hoàn toàn không thể chịu nổi linh hồn mạnh mẽ của chúng ta! Hắn chắc chắn sẽ bị phanh thây ngay lập tức!"
Những gì Thiên Cương nói chính là kiến thức phổ biến trong Chư Thiên Vạn Giới.
Cường giả đoạt xá kẻ yếu, vậy thì cường độ linh hồn hắn rất có thể sẽ khiến cơ thể đối phương không chịu nổi, nổ tung mà chết. Cho nên trên cơ bản chỉ có thể đoạt xá người mạnh hơn.
Nhưng bây giờ Thiên Cương lão có tu vi hạng chót, Trường Hà đoạt xá mình làm gì? Muốn chết sao?
"Không không, kiến thức này của ngươi cũ rồi. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, đó chính là mục đích ta tới tìm ngươi lần này." Tu Thần xua tay, nói với vẻ thần bí.
"Ha ha, toàn những lời nhảm nhí. Được, ngươi đã thích mất thời gian thì ta sẽ tiếp ngươi. Bây giờ ta có rất nhiều thời gian, ra xem ngươi có thể nói ra được điều gì." Theien Cương cười nhạo.
Thực ra lão rất giận Tu Thần, chỉ ước gì đạp bay hắn.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo bây giờ lão yếu thế chứ? Lão thực sự không dám trở mặt với Tu Thần, như vậy quá mạo hiểm.
"Được, vậy để ta từ từ giải thích với ngươi."
Trên đại điện bỗng nhiên xuất hiện một cái ghế, Tu Thần thoải mái ngồi xuống, bắt tréo chân, dáng vẻ đầy ung dung tự tại, rất khiến người ta khó chịu.
Khóe miệng Thiên Cương co giật một hồi, lão đã dốc hết sức để nén lại cơn giận của mình. Lão sợ rằng nếu mình không nén giận thì sẽ gầm lên mất.
"Thứ ngươi nói là đoạt xá, còn thứ ta nói là trao đổi linh hồn. Khái niệm này là thế nào? Cường độ linh hồn và tu vi thực lực thì đúng như ngươi nói, nhưng có một điểm mà ngươi không chú ý tới. Đó chính là bản chất linh hồn là gì? Điểm này rất quan trọng, phải khoanh tròn lại để ghi nhớ, sẽ có trong bài thi đấy." Tu Thần hất hàm nhắc nhở.
Thiên Cương hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn nói thì nói cho nhanh, có thể đừng cặn kẽ như dạy học sinh thế không? Tu Thần, ngươi không cảm thấy đối đãi như thế với một chúa tể như ta có phần quá đáng à?"
Thiên Cương nổi giận thật rồi!
Lão hít thở dồn dập như sắp giận nổ phổi đến nơi!
Tình hình lúc này là thế nào?
Giống như Tu Thần đang phổ cập tri thức cho Thiên Cương vậy.
Tu Thần là thầy giáo dạy học, còn Thiên Cương là học sinh ngồi phía dưới nghe giảng bài.
Khoanh tròn phần trọng điểm là cái mẹ gì?
Lại còn thi?
Hơn nữa còn coi Thiên điện của mình là giảng đường?
Ức hiếp người khác cũng có giới hạn thôi chứ?
Quả thực lúc này Tu Thần đang khinh dễ Thiên Cương không có bất cứ giới hạn nào, hoàn toàn không nể mặt, hơn nữa thỉnh thoảng còn chế giễu vài câu. Như thế thì làm sao mà lão chịu được?