Tu Thần nhìn bộ dạng tức xì khói của Thiên Cương, nhịn không được bật cười ha hả.
Hắn rất thích nhìn đám chúa tể giận đến sôi gan, nhưng lại không dám tỏ thái độ gì với mình.
"Cười đủ chưa?" Thiên Cương tức giận quát lên.
"Đợi đã, để ta cười thêm chút nữa. Ha ha ha." Tu Thần cười phá lên chẳng chút kiêng nể.
Còn Thiên Cương thì đen xì mặt mũi, ánh mắt tràn ngập sát khí, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo run rẩy.
"Được, vậy cười đủ đi, sau đó chúng ta lại tiếp tục."
Tu Thần cười hồi lâu, sau đó ho khan mấy tiếng.
"Vừa nói đến chỗ nào nhỉ? À đúng rồi, bản chất linh hồn. Đoạt xá mà ngươi nói chỉ là trao đổi linh hồn, chứ không phải trao đổi bản chất của linh hồn. Vậy bản chất của linh hồn rốt cuộc là gì? Chính là ý thức!"
"Trong Chư Thiên Vạn Giới, mỗi một sinh linh đều có ý thức thuộc về riêng mình, độc nhất vô nhị, không kẻ nào có thể giả mạo được. Ý thức và linh hồn của ngươi dung hợp lại, chính là cái mà người ta hay gọi là thể ý thức."
Thiên Cương nghe đến đó, lông mày nhíu chặt. Dường như lão đã lờ mờ nghe ra ý của Tu Thần, nhưng cặn kẽ thì lại chưa rõ lắm.
"Chưa rõ đúng không? Lấy ví dụ đơn giản, ta phải làm thế nào mới hoàn toàn trở thành ngươi đây?" Tu Thần hỏi.
"Không biết." Thiên Cương chẳng buồn nói nhảm, không muốn trải lời câu hỏi này của Tu Thần.
Tu Thần cũng không để ý, cười ha hả nói: "Nếu ta muốn hoàn toàn trở thành ngươi, thì chỉ cần ý thức của ngươi biến thành ý thức của ta là được rồi. Ý thức quyết định nhận thức của linh hồn, chỉ cần ý thức của ngươi đổi thành ý thức của ta, vậy thì linh hồn của ngươi cũng chính là linh hồn của ta. Cho nên hùng mạnh hay không chẳng có gì là quan trọng cả, bởi vì khi đó ta là ngươi mà ngươi cũng là ta!" Tu Thần nói đến đây, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý.
Vẻ mặt của Thiên Cương dần kinh ngạc, sau đó biến thành sợ hãi.
"Không có khả năng! Linh hôn là thứ quan trọng nhất! Ý thức có thể tùy ý xóa bỏ! Ngươi làm thế nào để thay thế ý chí của ta, sau đó lại lừa dối linh hồn của ta?" Thiên Cương lắc đầu, mặc dù trong lòng lão vô cùng hoảng sợ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ không tin lời Tu Thần nói.
"Câu hỏi này hỏi đúng trọng tâm rồi đấy. Làm sao ta có thể thay thế ý chí của ngươi, sau đó lừa gạt linh hồn ngươi để nó trở thành của ta? Có phải việc này rất khó tưởng tượng đúng không? Hoàn toàn không thể thực hiện được? Ha ha, cho nên chiếc nhẫn này mới xuất hiện!" Tu Thần lấy chiếc nhẫn ra, xoay nó với vẻ hứng thú, giống như đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
"Không thể không nói người phát minh ra thứ này quả là một nhân tài. Mặc dù ta cũng có thể tạo ra, nhưng ta không thể tưởng tượng ra được việc dùng ý chí bản nguyên sinh linh lừa dối linh hồn bản thể, rồi từ đó trở thành sự tồn tại đã đoạt xá bản thể. Kẻ nghĩ ra được việc này quả là đã vượt mọi giới hạn." Tu Thần chẹp miệng nói.
Những lời này của hắn đều là thật, sau khi tìm ra được nguyên lý của chiếc nhẫn này hắn đã phải cảm khái một phen.
Thế giới này không sợ cường giả, chỉ sợ cường giả có trí tưởng tượng kinh người, hơn nữa còn đem những tưởng tượng đó ra để thực hiện.
Thiên Cương nuốt nước bọt, nhìn chiếc nhẫn trong tay mình.
Lúc này lão bỗng nhiên cảm thấy tâm tư mình có chút bất ổn. Những lời Tu Thần nói nghe vào tai giống như đang khoác lác tán phét, nhưng không hiểu vì sao lão lại cảm thấy có lý.
Thứ không nghĩ ra được thì đương nhiên sẽ không tồn tại. Nhưng nếu nghĩ ra được thì chắc chắn sẽ có người mang nó đi thí nghiệm, và có khả năng thực sự nghiên cứu ra được thứ đó.
"Ngươi biết Phù Tiên Tử chết như thế nào không?" Tu Thần mỉm cười hỏi Thiên Cương.
Thiên Cương nhướng mày, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Tu Thần: "Ngươi đừng nói với ta, Phù Tiên Tử dùng chiếc nhẫn này nên bị ngươi đổi linh hồn sau đó giết chết đấy nhé? Ngươi cảm thấy việc đó có khả năng xảy ra sao?"
Lão tuyệt đối không tin chuyện ngu xuẩn như thế sẽ xảy ra.
Lúc lão nhận chiếc nhẫn này từ tay Trường Hà cũng vô cùng thận trọng và cảnh giác, trừ phi thực sự rơi vào đường cùng, nếu không lão sẽ tuyệt đối không sử dụng.
Lão Phù Tiên Tử có tính đa nghi bẩm sinh, làm sao mà mắc lừa cho được? Chẳng lẽ lão vô duyên vô cớ đeo chiếc nhẫn này sao? Sống bao nhiêu năm mà lão ta còn ngu xuẩn đến thế thì đã không thể đoạt được Phù Tiên giới từ trong tay Phù Ma Tử và thống trị nhiều năm như vậy.
"Ta không hề nói Phù Tiên Tử là do ta giết chết. À không đúng, nghiêm chỉnh mà nói thì cũng là do ta giết, chỉ có điều thời điểm đó lão không phải là Phù Tiên Tử nữa." Tu Thần bật cười nói.
"Vậy thì là ai?" Thiên Cương lạnh giọng quát hỏi.
Linh cảm chẳng lành trong lòng lão ngày càng rõ, tim cũng bắt đầu đập liên hồi.
"Vô Thần." Tu Thần nhếch miệng cười đáp.
Con ngươi Thiên Cương đột nhiên co lại, nét mặt đầy vẻ kinh hãi, thậm chí cơ thể cũng không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.
"Vô Thần? Ý ngươi là Vô Thần và Phù Tiên Tử hoán đổi linh hồn cho nhau? Sau đó hắn trở thành Phù Tiên Tử mà Phù Tiên Tử trở thành hắn?"
Giờ phút này, Thiên Cương cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Vì sao lão lại đột nhiên hoảng hốt như vậy?
Bởi vì nếu mọi việc đúng như Tu Thần nói, Vô Thần đoạt xác của Phù Tiên Tử, thì không phải là không có khả năng!
Dù sao Vô Thần cũng là đệ tử của Phù Tiên Tử, y hoàn toàn có khả năng khiến Phù Tiên Tử đeo chiếc nhẫn này.
Sau khi Vô Thần đoạt xá thì Tu Thần xuất hiện và đánh lén cả hai!
Lúc vừa đoạt xá chắc chắn Vô Thần chưa thể quen với việc kiểm soát cơ thể, thực lực không thể mạnh mẽ như Phù Tiên Tử ở thời điểm toàn thịnh. Khi đó Tu Thần hoàn toàn có thể ra tay xử lý đối phương!
Sau đó hắn sẽ xử lý Phù Tiên Tử đã biến thành Vô Thần!
Nếu nghĩ theo hướng đó, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được!
Vì sao Phù Tiên Tử chết mà lại yên ắng như vậy, các chúa tể khác cũng không cảm nhận được động tĩnh gì? Vì sao Tu Thần có thể chiếm được Phù Tiên giới nhanh đến mức Phù Tiên Tử không có cả cơ hội mở ra đại trận cấm chế bản nguyên?
Bởi vì lúc đó lão đã trở thành Vô Thần!
Mà Vô Thần lại hoàn toàn không phát huy được thực lực chúa tể của Phù Tiên Tử!
Việc đó có khác nào tặng không Phù Tiên giới cho Tu Thần?
Giờ phút này, ngay cả hơi thở của Thiên Cương cũng trở nên gấp gáp, lòng lão tràn ngập bất an. Thậm chí bàn tay đang cầm chiếc nhẫn cũng hơi run rẩy.
Lão cảm thấy chiếc nhẫn này nóng bỏng tay, như muốn thiêu đốt linh hồn mình!
Đây là thứ có thể hủy diệt cả chúa tể!
"Ngươi cũng coi như có chút thiên phú, chỉ nghe giải thích một chút là hiểu ngay. Cứ nhìn gương mặt trắng bệch của ngươi thì biết." Tu Thần nhìn vẻ mặt của Thiên Cương, cảm thấy hơi buồn cười.
Thiên Cương không để ý đến hắn, giờ trong đầu lão chỉ nghĩ đến chuyện vì sao Trường Hà lại cho mình chiếc nhẫn này?
Lão ta muốn làm gì?
Bây giờ lão ta có tu vi cao như vậy, đoạt xá của Thiên Cương chỉ thiệt mà thôi.
Hay lão ta muốn cho thuộc hạ dưới trướng đoạt xá mình?
Ý nghĩ đáng sợ này đột nhiên xuất hiện trong não Thiên Cương.
Nhất thời, một nỗi giận dữ vô biên xộc thẳng lên đầu khiến vẻ mặt lão trở nên vặn vẹo dữ tợn.