"Ý của ngươi là, Phù Tiên Tử bị Vô Thần dùng chiếc nhẫn này để đoạt xá thành công, sau đó ngươi ở ngoài hưởng lợi?" Lão nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tu Thần mỉm cười, gật đầu nói: "Chính xác."
"Vậy chiếc nhẫn của ngươi là từ đâu mà có?" Thiên Cương lại hỏi.
"Giết hai người bọn họ, chiếc nhẫn đó sẽ trở thành vô chủ, ai cũng có thể lấy. Một khi đeo nhẫn lên tay sẽ kích hoạt nó, chỉ khi nào cả hai người đeo nhẫn đều chết thì nó mới có thể dùng tiếp cho người khác." Tu Thần giải thích.
Con ngươi Thiên Cương đột nhiên co lại.
"Ngươi tới đây chỉ để nói cho ta biết những điều này thôi sao? Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?" Thiên Cương trầm giọng quát.
Lão vẫn không tin Tu Thần cố ý chạy tới đây để nói những chuyện này cho mình biết. Nếu hắn tốt bụng như vậy thì mình đã không rơi vào tình cảnh như hiện giờ.
Lão nghĩ Tu Thần chỉ ước gì mình chết đi, sau đó lại một lần nữa làm ngư ông đắc lợi. Chứ sao hắn có thể tốt bụng chạy tới nói ra tác dụng của chiếc nhẫn này cho mình biết? Việc này hoàn toàn không phù hợp với con người hắn!
"Đương nhiên, chẳng phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Ta vốn muốn đối phó với kẻ đó, nhưng cứ bị quấn chân. Bây giờ người tiếp theo mà kẻ đó muốn đối phó chính là ngươi, nên ta phải chạy tới đây để kéo ngươi nhập bọn!" Tu Thần nở nụ cười tươi rói đầy chân thành.
"Ngươi biết Trường Hà tới đây để hại ta? Lỡ đâu lão mới thật sự là người muốn giúp ta thì sao?" Thiên Cương cười lại hỏi.
So với Trường Hà thì lão không tin Tu Thần hơn.
Cũng chẳng còn cách nào, ai bảo tên này để lại cho lão ấn tượng quá xấu, từ trên xuống dưới đều tỏa ra mùi của kẻ lật lọng.
Trường Hà ư?
Tu Thần nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cuối cùng hắn cũng dụ cho Thiên Cương nói ra cái tên đó.
Từ đầu đến giờ hắn đều cố ý dẫn dắt lão, thậm chí còn tung ra cả bí mật vì sao Phù Tiên Tử chết, chỉ vì muốn biết rốt cuộc ai đã đưa chiếc nhẫn này cho lão.
Thực ra lúc này trong lòng Tu Thần rất kinh ngạc, hắn đã nghĩ đến Phạt Ngô, nghĩ đến Qua Thiên, nhưng thực sự không ngờ đó lại là Trường Hà.
Chuyện bắt đầu thú vị rồi đây!
Hơn nữa không chỉ là thú vị bình thường thôi đâu.
Bắc Lý chắc chắn đã cấu kết với người của Giới Ngoại Thiên, lão già cũng vậy, cho nên hai người họ mới có nhẫn chuyển hồn.
Vậy Trường Hà từ đâu mà có được?
Nhẫn chuyển hồn này chắc chắn là đến từ Giới Ngoại Thiên, hơn nữa còn là cùng một thế lực!
Cho nên, liệu có khả năng Trường Hà mới là BOSS chính không?
Tu Thần bỗng nhiên phát hiện giờ phút này mọi chuyện đều trở nên rất thú vị.
Vô địch đến mức cô đơn, hắn phải làm thế nào mới có thể tìm được ý nghĩa của cuộc sống đây?
Ngoại trừ mở rộng Lĩnh Vực Vô Địch ra bên ngoài thì chính là giải đáp đủ loại âm mưu động trời.
Hiển nhiên lúc này hắn đã tìm được manh mối của một âm mưu lớn đang bị che giấu, đó chính là Trường Hà!
"Vì sao ngươi lại cười như thế?" Thiên Cương nhìn thấy nụ cười kỳ dị trên mặt Tu Thần, lập tức cau mày hỏi.
Trong lòng lão luôn cảm thấy mục đích của Tu Thần không giống như miệng hắn nói, nhưng cụ thể là gì thì hoàn toàn không nghĩ ra được. Bây giờ Tu Thần bỗng nhiên nở nụ cười đắc ý thế kia, càng khiến lòng lão không yên.
Mình bị trúng kế ư?
Hay là nói ra điều gì mà Tu Thần muốn biết?
Hắn muốn biết cái gì?
Giờ phút này, đầu óc Thiên Cương nhanh chóng hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa mình và Tu Thần, sau đó sắc mặt thay đổi hẳn.
"Ngươi cố tình lừa cho ta nói ra!" Thiên Cương lập tức nghĩ thông tiền căn hậu quả, giận dữ quát hỏi Tu Thần.
Sau khi mình nói ra cái tên Trường Hà, thì Tu Thần bắt đầu im lặng không nói nữa, rồi nở nụ cười kia.
Theo lý mà nói Tu Thần hoàn toàn không biết ai đã cho mình chiếc nhẫn này! Nên mục đích thực sự của hắn tới đây cũng chỉ là muốn biết chủ nhân của chiếc nhẫn này là ai!
Mình bị lừa rồi!
Nhất thời, cảm xúc giận dữ và hổ thẹn đan xen lẫn nhau xộc lên đầu Thiên Cương, khiến lão suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Lão thực sự bị nội thương rồi.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên lão bị một người chọc giận đến mức nội thương!
Cho dù đối với lão, nội thương này chẳng đáng gì, nhưng có thể chọc giận đến mức bị thương thì đủ thấy được lão đã giận dữ đến mức độ nào.
"Lừa ngươi gì chứ? Người ta nói chính là Trường Hà." Tu Thần nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy hứng thú.
Thiên Cương nhìn vẻ mặt của Tu Thần liền biết suy đoán của mình là chính xác, ánh mắt lão như tóe lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên những gì ngươi nói lúc trước đều là giả? Chỉ để gạt ta nói ra tên Trường Hà?"
"Không không, để ngươi nói ra chủ nhân chiếc nhẫn là ai, nên ta đã nói chân tướng cho ngươi biết." Tu Thần cười tủm tỉm đáp.
Thiên Cương ngạc nhiên hỏi: "Theo lý, thì Phù Tiên Tử chính là do Trường Hà ám hại. Lão ta đã tìm đến Vô Thần và trao chiếc nhẫn cho hắn, tiếp đó bảo hắn đoạt xá Phù Tiên Tử?"
"Ngươi nói vậy, ngược lại có chút thú vị đấy." Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Tu Thần, sau đó vẻ mặt hắn như ngộ ra điều gì.
"Thì ra là thế. Mẹ kiếp, thì ra tên áo đen kia chính là Trường Hà sao? Ha ha ha! Tình tiết này thật tuyệt! Lão này biết đóng kịch đấy! Xem ra, lúc trước ngươi từ bỏ đại trận phong tỏa Nguyên giới là đúng đắn. Nếu không từ bỏ, chỉ sợ mấy người các ngươi sẽ bị Trường Hà và Bắc Lý ăn sạch đến xương cốt cũng không còn!" Tu Thần cười ha hả nỏi.
Thực ra hắn cũng không thể khẳng định Trường Hà và Bắc Lý là cùng một bọn, nhưng cũng chẳng cản trở việc hắn chọc gậy bánh xem. Khiến Thiên Cương và Trường Hà hoàn toàn trở mặt mới thú vị, dù sao tán dóc và khoác lác cũng chẳng tốn xu nào, hơn nữa còn dọa được Thiên Cương.
Quả nhiên, Thiên Cương nghe Tu Thần nói xong cả người đều ngây ra, lão nhớ lại cảnh tượng lúc mở đại trận phong tỏa Nguyên giới.
Hình như Trường Hà đúng là người phản đối mình đầu tiên, hơn nữa về sau còn không ngừng nói những lời uy hiếp mình!
Lúc trước đại trận phong tỏa Nguyên giới là nhằm vào Bắc Lý, nhưng thật ra là Trường Hà và Bắc Lý cùng liên thủ lại để bày trận sao?
Khoan đã!
Vì sao Trường Hà và Bắc Lý lại cùng một bọn?
"Ngươi lại lừa ta? Vì sao Trường Hà và Bắc Lý lại cùng một bọn? Ngươi muốn khích bác ly gián phải không?" Thiên Cương tức giận nói.
Lão thực sự bị Tu Thần lừa đến phát sợ rồi.
Tu Thần hơi cong khóe miệng, đáp: "Là bởi vì Bắc Lý cũng có chiếc nhẫn này. Ngươi nói xem hai người họ có phải cùng một bọn hay không?"
"Nói bậy! Trong tay Bắc Lý có chiếc nhẫn này từ bao giờ? Sao ta chưa từng nhìn thấy? Thậm chí ta cũng chưa từng thấy nó ở trong tay bất kỳ ai?" Thiên Cương quát lên.
Ánh mắt Tu Thần nhìn Thiên Cương đầy vẻ đáng thương, lắc đầu thở dài nói: "Nhóc con ngốc nghếch, chẳng lẽ Bắc Lý sẽ đeo nó lên bàn tiệc cho các ngươi nhìn thấy sao? Nếu để các ngươi biết được thì sau này lão còn bày mưu tính kế các ngươi thế nào?"
Nghe Tu Thần mắng mình là nhóc con ngốc nghếch, Thiên Cương cảm thấy hô hấp của mình sắp ngừng lại.
Thằng ranh con này lại dám gọi mình là nhóc con ngốc nghếch!
Mẹ cha nhà nó, lúc lão tử còn là nhóc con, mười tám đời tổ tông nhà ngươi còn chưa phải là phân tử đâu!