Chương 561: Nghi ngờ chỉ số thông minh! Quả thực sắp điên rồi!
Lúc này ngoài nỗi kinh ngạc ra, Thiên Cương còn có cảm giác khiếp sợ. Một nỗi sợ hãi vô biên xộc lên đầu lão, thậm chí còn khiến cơ thể khẽ run rẩy.
Không phải lão sợ hai Tu Thần có linh hồn thần nguyên viên mãn trước mắt, mà lão phát hiện ra mình không hiểu nổi thế giới này, hoàn toàn không hiểu nổi.
Hôm nay Tu Thần đổi mới tam quan của lão hết lần này đến lần khác, khiến lão chẳng còn tam quan gì nữa, tất cả đều vỡ nát cả rồi.
Từ bao giờ mà một hóa thân lại có linh hồn thần nguyên viên mãn? Như vậy thì tính là gì? Hóa thân còn là hóa thân sao? Có phải nó đã trở thành một cá thể hoàn toàn độc lập rồi không?
Làm việc đó bằng cách nào? Vì sao mình không thể nghĩ ra nổi chút đầu mối nào?
Hai Tu Thần trước mắt này bất kể là khí tức hay linh hồn đều giống nhau như đúc, linh hồn sinh linh của mỗi người đều là độc nhất vô nhị.
Người có tu vi chúa tể chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu bản chất. Sau khi nhìn thấu bản chất, Thiên Cương nhận ra rằng đây là hai người giống hệt nhau.
"Ngươi... ngươi làm bằng cách nào?" Thiên Cương hỏi với giọng run rẩy.
Lúc trước Tu Thần có làm loạn đến mức nào, lão cũng nghĩ rằng hắn vẫn có thể bị đánh bại, hắn chẳng qua chỉ là một con cờ để các đại chúa tể bành trướng mà thôi.
Nhưng hiện giờ lão không còn cho là như vậy nữa, bởi vì thủ đoạn của Tu Thần lúc này đã vượt qua cả chúa tể! Thậm chí chúa tể cũng hoàn toàn không biết thì ra hóa thân còn có thể làm thành thế này.
Tu Thần nhìn vẻ mặt của Thiên Cương mà vô cùng thỏa mãn, thứ hắn muốn chính là tạo ra hiệu quả này.
Hắn phải biến Thiên Cương thành cây gậy chọc phân lớn nhất, và hiển nhiên bước đầu tiên đã thành công.
"Đây là một cách thức quan trọng, làm sao mà ta cho ngươi biết được chứ? Hiện giờ ta chỉ đang phổ cập cho ngươi chút kiến thức mới mà thôi, chứ không phải truyền dạy năng lực mới cho ngươi. Điều này ngươi phải phân biệt rõ ràng." Hai Tu Thần đồng thời lên tiếng.
Thiên Cương kinh hồn bạt vía ngồi bệt xuống ghế mình, nét mặt đầy hoang mang, ánh mắt mờ mịt, cảm giác như cuộc đời của mình chẳng có chút ý nghĩa nào.
"Bởi vậy, lần xáo bài này của ngươi là thật đúng không? Rốt cuộc ngươi là người của phe nào? Trường Hà? Hay Bắc Lý?" Thiên Cương nhìn Tu Thần, hỏi bằng giọng uể oái.
Lão bỗng nhiên không muốn tranh đấu nữa, cảm thấy lòng mình vô cùng mệt mỏi.
Đấu qua đấu lại, kết quả mình chỉ giống như một kẻ ngu si phụng bồi những người khác chơi mà thôi. Đừng nói là muốn bành trướng, ngay cả địa bàn của mình lúc này cũng không giữ nổi nữa.
"Ta phân tích cho ngươi một chút nhé. Hiện giờ tạm thời có bốn thế lực, ta chỉ nói là tạm thời thôi, biết đâu còn có những thế lực ngầm ẩn nấp sâu hơn." Tu Thần nói.
"Bốn thế lực?" Thiên Cương vội vàng hỏi lại.
Theo bản năng lão chỉ nghĩ ra được ba thế lực, còn một thế lực là gì thì không biết.
"Thế lực thần bí thứ nhất, đương nhiên là thế lực của ta. Thế lực ngầm thứ hai chính là Bắc Lý và Trường Hà, thế lực hùng mạnh thứ ba chính là đám người Phạt Ngô và Qua Thiên. Về phần thế lực thứ tư..." Tu Thần nói đến đây, hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn Thiên Cương đầy hàm ý sâu xa.
"Thế lực thứ tư là gì?"
Thiên Cương thấy ánh mắt Tu Thần nhìn mình, trong lòng loại sinh ra linh cảm không tốt.
"Thế lực thứ tư chính là thế lực mồ côi của ngươi, cái gì cũng không biết còn dám mù quáng tham gia vào, kết quả tự đào hố chôn mình." Tu Thần cười ha hả.
"Ngươi!" Thiên Cương nổi giận đùng đùng, ngực bỗng đau nhói, sau đó phun ra một ngụm máu.
Lão biết ngay mà! Biết ngay là thứ lực thứ tư chẳng phải thứ gì tốt! Thế lực mồ côi là cái gì? Khinh thường người khác đến vậy ư? Cứ thế coi khinh vị đại chúa tể thành thật, giữ phép tắc như lão sao?
"Ngươi nhìn ngươi đi, khả năng chịu áp lực sao lại kém như thế? Chưa gì đã hộc máu rồi?" Tu Thần lắc đầu nói.
"Tu Thần! Ta và ngươi cũng không tính là có mối thù không đợi trời chung. Vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta đào mả tổ nhà ngươi, hay là ta động vào cha mẹ ngươi như Qua Thiên? Lúc đầu ta chỉ là liên thủ với Phù Tiên Tử để đối phó ngươi mà thôi! Lại nói, lúc ngươi và Phù Tiên Tử đối đầu ta cũng không hề tham gia! Sao ngươi lại hận ta đến vậy?" Thiên Cương gào lên xé ruột xé gan.
Là vì Thượng Cung Cẩn? Vì Vũ Hóa Thần triều ư? Việc đó thì liên quan đếch gì tới lão?
Chuyện của con sâu cái kiến bên dưới làm sao mà lão có thể để ý đến được? Lão sẽ để ý đến chuyện có mấy đại gia tộc, mấy vương triều sao?
Đương nhiên là không, mọi việc đều là do Trường Sinh quản lý!
Vậy mà Tu Thần lại ép lão rơi vào đường cùng, khiến lão phải sử dụng đại trận cấm chế bản nguyên, bây giờ lại còn khinh thường, vu khống lão, không ngừng giày xéo lên tôn nghiêm của lão.
Quả là quá đáng!
"Ta không làm khó dễ ngươi, ngươi là kẻ yếu nhất, không đánh ngươi thì đánh ai? Tục ngữ nói rất hay, nắm người có tóc ai nắm kẻ trọc đầu. Ngươi chính là người có tóc đấy." Tu Thần nhún vai nói.
"Ngươi!" Thiên Cương thiếu chút nữa lại hộc máu.
Cuộc đời này lão chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Bị người ta đè đầu cưỡi cổ, còn hỏi ngươi có nặng không?
"Được! Được lắm! Tu Thần, những chuyện ngươi vừa nói với ta, ta sẽ đi nói với các chúa tể khác. Ta muốn xem phản ứng của bọn họ có giống ta không, cũng muốn xem xem sau khi biết được những chuyện đó, bọn họ còn muốn tiếp tục sống chết mặc bay, hay là ngồi làm ngư ông đắc lợi! Nhưng khả năng rất lớn là họ sẽ chọn liên thủ lại tiêu diệt ngươi trước!" Thiên Cương lạnh giọng nói.
Tu Thần nhún vai chẳng coi vào đâu: "Tùy ngươi thôi. Ta đã dám nói cho ngươi biết thì cũng không sợ ngươi đem chuyện đi kể. Dù sao không bao lâu nữa, mọi người cũng sẽ biết hết cả thôi. Lại nói, làm sao mà ngươi xác định được ta nói cho ngươi biết không phải là để các ngươi liên thủ lại đối phó với ta? Biết đâu đây lại là một âm mưu, để một lưới bắt hết bọn ngươi?" Tu Thần nói với vẻ nghiền ngẫm.
Vẻ mặt Thiên Cương hơi thận trọng. Nếu lúc trước Tu Thần nói với lão điều này, tất nhiên là lão chẳng thèm để ý. Nhưng giờ lão không dám chắc.
Tên này luôn làm việc có mục đích, vậy việc hắn nói chuyện này với mình là có mục đích gì? Thật sự cố ý để mình đi tiết lộ cho các chúa tể Nguyên giới khác sao? Sau đó khiến mọi người sinh ra cảm giác nguy cơ trong lòng, cuối cùng chung tay lại thảo phạt hắn?
Nhưng nghĩ vậy cũng không đúng, nếu Tu Thần có thể đối đầu với liên minh nhiều chúa tể như vậy, thì cũng không đến mức phải tiêu diệt từng người một như hiện giờ! Hơn nữa còn ra tay từ người yếu nhất là lão!
Thiên Cương khá hiểu Tu Thần, nếu thực lực của hắn có thể đối đầu với tất cả chúa tể, thì chắc chắn sẽ đường hoàng đánh tới với khí thế ngút trời.
Sát trận!
Giờ phút này, trong đầu Thiên Cương hiện ra hai chữ đó. Linh hồn thần nguyên có thể viên mãn, vậy thì cũng có khả năng sẽ xuất hiện một sát trận có thể giết chết chúa tể.
Dù sao bất cứ chuyện gì nghe có vẻ như không có khả năng thì khi qua Tu Thần nó đều có thể trở thành khả năng.
Nghĩ tới đây, đầu óc Thiên Cương chợt trống rỗng, hoàn toàn không biết câu nói kia của Tu Thần rốt cuộc là thật hay giả.