Chương 564: Ma thần chín mắt thần bí! Thử thực lực!
Đây là vấn đề mà Trường Hà vô cùng muốn biết.
Bởi vì nó liên quan đến việc bọn họ đối đầu với Tu Thần liệu có phần thắng hay không?
Trong lòng Trường Hà hết sức rõ ràng, cuối cùng giữa họ và Tu Thần ắt sẽ có một trận đại chiến, nếu không có cách nào đối phó với hắn thì mọi chuyện đang làm lúc này đều là uổng công vô ích.
Hơn nữa, điều chủ yếu nhất là lão muốn thử thăm dò thực lực chân chính của Tu Thần từ miệng Thiên Nguyên Tử. Lão luôn cảm thấy Thiên Nguyên Tử có chuyện giấu mình.
"Ngươi hỏi câu này có ý nghĩa gì không?" Thiên Nguyên Tử nhìn Trường Hà, khẽ cười một tiếng, ánh mắt đầy hàm ý sâu xa.
Sắc mặt Trường Hà chợt cứng đờ, lão đáp: "Ta chỉ hiếu kỳ thôi, dù sao biến số lớn nhất lúc này chính là Tu Thần, đúng không? Bây giờ ngươi đã đạt tới cảnh giới mà từ lúc chín đại Nguyên giới sinh ra đến giờ chưa có người nào đạt được, chẳng lẽ vấn đề này khó trả lời đến vậy sao?"
Muốn nói trong lòng Trường Hà không đố kỵ là không thể.
Thậm chí lão còn có phần hận Thiên Nguyên Tử.
Dù sao Thiên Nguyên Tử cũng là hậu bối, thế nhưng chỉ vì lão tiếp xúc với người ở Giới Ngoại Thiên đầu tiên mà bây giờ lão lại trở thành người mạnh nhất chín đại Nguyên giới!
Trở thành chúa tể chí tôn duy nhất!
Chúa tể chí tôn, là người chỉ còn thiếu một bước cuối cùng để trở thành tích điểm mới!
Đây là cảnh giới mà tất cả các chúa tể dùng cả đời để theo đuổi. Bọn họ là những sinh linh sinh ra cùng với Nguyên giới, trong chín đại Nguyên giới không có ai là lâu đời hơn bọn họ.
Vậy mà trong chín người đó lại không hề xuất hiện chúa tể cấp bậc chí tôn!
Ngược lại một hậu bối như Thiên Nguyên Tử đi sau lại về trước, điều này khiến lòng lão không sao thoải mái được.
Đương nhiên, hận thì hận thế, nhưng lão hoàn toàn không dám biểu lộ ra ngoài. Hiện giờ lão và Thiên Nguyên Tử đã ngồi chung một thuyền, nếu Thiên Nguyên Tử đi đời thì lão cũng chẳng sống được lâu.
"Ha ha."
Thiên Nguyên Tử bật cười, quay đầu nhìn về phía xa xa.
"Còn chưa đánh nhau, làm sao mà biết được ai sẽ thắng chứ? Điều này rất khó nói rõ ràng. Hắn có coi bài tẩy của hắn, ta cũng có át chủ bài chưa lật của ta, chỉ khi nào thực sự bước vào trận chiến sinh tử thì mới biết được đáp án. Bằng không vấn đề này của ngươi mãi mãi sẽ không có câu trả lời." Thiên Nguyên Tử chậm rãi nói, trong giọng còn có phần cảm khái.
Đối với Tu Thần, trong lòng lão vô cùng phức tạp.
Lão không thiếu đệ tử, nhưng chỉ duy có Tu Thần là lão hết sức để ý, hơn nữa cũng chỉ khi trước mặt hắn, lão mới có cảm thấy bản thân được thoải mái.
Đây là cảm thụ và quan hệ vô cùng huyền diệu.
Cho dù Thiên Nguyên Tử biết sau này mình chắc chắn sẽ phải đối đầu với Tu Thần, nhưng trong lòng lại không hề nảy sinh sát ý với hắn.
Lão thực sự thích đệ tử này, thằng ranh tính tình nóng nảy, trong đầu toàn mưu mô, ghê gớm đến mức ngay cả sư phụ cũng phải kêu trời.
Nếu bây giờ hỏi Thiên Nguyên Tử thời gian vui vẻ nhất trong đời là lúc nào, thì chắc chắn sẽ là ba năm sống trên núi Thiên Tử với Tu Thần.
Mặc dù chỉ là một hóa thân, nhưng trong ba năm ấy Thiên Nguyên Tử gần như đặt toàn bộ tình cảm và sự theo dõi vào hóa thân đó.
Bản thể của lão cũng tương đương với hóa thân, mang theo toàn bộ cảm xúc khi sống ba năm với Tu Thần.
Bây giờ chỉ cần nghĩ lại những ngày tháng trong ba năm đó, Thiên Nguyên Tử lại không kiềm được nụ cười,
Có lẽ năm đó mình không nên rời đi, cứ thế sống với Tu Thần trên núi Thiên Tử, thì chưa biết chừng mọi chuyện đã không biến thành cục diện như ngày hôm nay.
Trường Hà nhìn sâu vào bóng lưng của Thiên Nguyên Tử, mí mắt khẽ run lên.
Tuy Thiên Nguyên Tử không nói bây giờ giữa mình và Tu Thần ai lợi hại hơn, nhưng từ những lời lão vừa nói có thể thấy được lão đánh giá Tu Thần rất cao!
Những lời như thế được nói ra từ miệng của chúa tể chí tôn!
Chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ trong lòng chúa tể chí tôn lúc này cũng không chắc chắn.
Phải biết rằng, bây giờ Thiên Nguyên Tử đơn độc đánh cả đám chúa tể bọn họ cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Cũng có thể nói trong chúa tể của chín đại Nguyên giới hiện nay không có ai là đối thủ của Thiên Nguyên Tử.
Ngươi hỏi Thiên Nguyên Tử đối phó Phạt Ngô như thế nào? Câu trả lời của lão chắc chắn là không thành vấn đề.
Nhưng khi hỏi lão đối phó với Tu Thần thế nào thì lão lại không có đáp án. Từ đó có thể nhìn ra được Tu Thần đã mạnh mẽ đến mức nào.
"Rốt cuộc vì sao hắn có thể hùng mạnh đến mức như hiện giờ? Chẳng lẽ đã đến cấp bậc chí tôn rồi sao?" Trường Hà cau mày, vẻ mặt có chút tức giận.
Thế giới quả là không công bằng chút nào.
Bọn họ nỗ lực vô số năm tháng, vậy mà chỉ đi tới cảnh giới như hiện nay.
Còn Tu Thần và Thiên Nguyên Tử thì sao chứ?
Hai hậu bối bây giờ đã vượt qua cả họ.
Cảm giác của Trường Hà chính là đám lão quái vật như họ chỉ là người phụng bồi thôi, nhân vật chính chính là Tu Thần và Thiên Nguyên Tử, mà điều khiến họ căm tức hơn là hai người kia còn là sư đồ!
Không ngờ chúa tể chín đại Nguyên giới chỉ là lũ đàn em, bị hai sư đồ các người quay như chong chóng mà còn không biết gì!
"Ai biết được, mỗi người đều có kỳ ngộ. Kỳ ngộ của hắn là gì ta không biết, mà kỳ ngộ của ta là gì hắn cũng không biết." Thiên Nguyên Tử mỉm cười, nhún vai nói.
Lúc lão và Tu Thần gặp mặt, hai người đều ăn ý không hỏi đến "lịch sử phát triển" của người kia.
Bởi vì họ biết, có một vài thứ một khi nhắc đến thì thực sự không thể nói chuyện tiếp được nữa, mà cục diện cuối cùng cũng đã được định trước từ lâu rồi.
"Lẽ nào thực sự không có ai trị được hắn sao? Ta nghĩ chúng ta nên khống chế hắn trong một phạm vi có thể kiểm soát được. Bằng không biến số Tu Thần này quả thực quá nguy hại. Ngươi nhìn xem, từ lúc hắn xuất hiện đã làm đảo lộn toàn bộ bố cục lúc trước của chúng ta, cho tới giờ còn chưa chiếm được Nguyên giới nào. Nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ ngày càng nhiều phiền phức và xuất hiện các yếu tố không xác định." Trường Hà nói với giọng vô cùng lo lắng.
Ý lão không phải là sợ Tu Thần ngày càng lớn mạnh, cuối cùng sẽ giết chết mình. Mà lão sợ biến số quá nhiều, sẽ khiến người đằng sau nổi giận.
Đám người Giới Ngoại Thiên chẳng phải dạng hiền lành gì, hiện giờ bọn họ đã trở thành nanh vuốt của Giới Ngoại Thiên, đối phương nắm giữ mạch sống của bọn họ, một khi bất mãn thì hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Nguyên Tử nheo đôi mắt sâu xa lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Có biến số không phải là chuyện tốt sao? Với cả, lúc trước ngươi xuất hiện rất có thể đã khiến Tu Thần đoán ra được gì đó. Ta còn chưa hỏi vì sao ngươi tự ý xúi giục Ma thần chín mắt đi đối phó Tu Thần đâu đấy."
Trường Hà nghe Thiên Nguyên Tử nói vậy chợt run lên, ánh mắt hơi hốt hoảng không yên, dường như rất lo lắng trước câu hỏi của Thiên Nguyên Tử.
Thiên Nguyên Tử nhìn chằm chằm Trường Hà, chẳng ừ hử gì, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn lão mà thôi.
"Ta chỉ muốn thử thực lực của hắn một chút mà thôi." Trường Hà nuốt nước bọt đánh ực, trả lời.