Chương 568: Trường Hà đại đại xuất hiện khiến ta rất bất ngờ!
Sau khi Thiên Cương rời đi, vẻ mặt Trường Hà trở nên vô cùng dữ tợn.
"Đồ khốn kiếp!"
Trường Hà nổi giận gầm lên một tiếng, hư vô chi cảnh xung quanh vỡ vụn từng mảnh, một làn sóng khí khổng lồ lan ra bốn phương tám hướng.
"Làm sao vậy?"
Giọng nói của Thiên Nguyên Tử truyền vào tai Trường Hà.
Cả người Trường Hà run lên, sau đó cơ thể biến mất, một khắc sau xuất hiện bên cạnh Thiên Nguyên Tử.
"Ta thấy khí tức của ngươi hình như rất bất ổn." Thiên Nguyên Tử nheo mắt nhìn Trường Hà.
Trường Hà nặng nề nuốt nước bọt, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Giọng nói của Thiên Nguyên Tử trở nên nghiêm nghị.
Trường Hà nghiến răng nói: "Thiên Cương phát hiện ra chuyển..."
Thiên Nguyên Tử nheo mắt, hỏi: "Cái gì mà Thiên Cương phát hiện ra chuyển hồn giới?"
"Sau khi ta rời đi, Tu Thần đã đến tìm Thiên Cương, nói chuyện chuyển hồn giới cho lão biết. Hiện giờ Thiên Cương đã trả chuyển hồn giới lại cho ta, việc hợp tác giữa chúng ta cũng vì thế mà chấm dứt." Hơi thở của Trường Hà hơi gấp gáp, lão không dám nhìn thẳng vào Thiên Nguyên Tử.
Thiên Nguyên Tử không tỏ vẻ gì, đứng chắp tay sau lưng, không lên tiếng.
Lão càng như vậy, trong lòng Trường Hà càng thêm sợ hãi.
Nếu Thiên Nguyên Tử chửi bới mắng mỏ mình, thì lão còn đỡ hơn chút. Nhưng giờ Thiên Nguyên Tử chẳng nói chẳng rằng gì, cũng không nhìn ra được bất cứ tâm trạng nào, đó mới là điều đáng sợ nhất.
"Được rồi, ta đã biết." Im lặng một lát, Thiên Nguyên Tử chậm rãi mở miệng.
Trường Hà hơi sửng sốt, nhìn Thiên Nguyên Tử với vẻ không tin nổi.
Chuyện lần này bại lộ ở chỗ Thiên Cương, rất có thể lão sẽ báo cho các chúa tể khác biết, đến lúc đó bọn họ sẽ trở nên vô cùng bị động.
Nhưng vì sao Thiên Nguyên Tử chỉ nói một câu "ta đã biết"?
Một cảm giác vô cùng bất an và đáng sợ tràn ngập trong lòng, khiến Trường Hà ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Ta... ta không biết vì sao Tu Thần lại bỗng nhiên chạy tới tìm Thiên Cương, hơn nữa còn nói với lão về chuyện chuyển hồn giới... Ta đã rất bí mật, không có khả năng có người khác biết ta đã tới Thiên giới..." Trường Hà vội vàng giải thích.
Chuyện này quả thực khiến lão vô cùng phiền não, đồng thời cũng không trách được lão.
Việc lão tới Thiên giới không ai phát hiện ra được, nhưng vì sao Tu Thần vẫn có thể biết được? Việc này hoàn toàn là vô lý!
Thiên Nguyên Tử nhìn Trường Hà với ánh mắt bình tĩnh, nói: "Muốn biết vì sao hắn biết không?"
Trường Hà chật vật gật đầu.
"Vậy thì theo ta đến Phù Tiên giới." Thiên Nguyên Tử nói.
"Cái gì? Hai người chúng ta cùng đi sao?" Trường Hà biến sắc.
Thời điểm này hai người họ cùng đến tìm Tu Thần thì chẳng khác nào trực tiếp nói cho Tu Thần biết lão và Thiên Nguyên Tử cùng một phe.
"Sao? Nhìn dáng vẻ của ngươi dường như rất sợ Tu Thần biết ta và ngươi cùng một phe? Không muốn cho hắn biết à?" Thiên Nguyên Tử cười lạnh hỏi.
Trường Hà tái mét mặt, vội vàng nói: "Ta nghĩ thế này, có lẽ Tu Thần đã cố ý lừa Thiên Cương. Hơn nữa Thiên Cương nói ra ta, Tu Thần cũng chưa chắc đã tin. Nếu ta và ngươi cùng tới đó, thì hắn có thể trực tiếp xác định. Ta không xuất hiện thì vẫn còn có đường lui, nhưng một khi xuất hiện thì triệt để hết đường sống."
"Đường lui?"
Thiên Nguyên Tử bật cười ha hả, sau đó khí thế trên người nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, không gian xung quanh lập tức bị đóng băng lại.
Sắc mặt Trường Hà trắng bệch như tờ giấy, lão cảm thấy linh hồn của mình cũng bị đông cứng lại, một nỗi sợ hãi vô biên xộc lên đầu.
"Ngươi nghĩ vì sao Tu Thần biết ngươi đã đến Thiên giới? Ngươi cho rằng hắn đi theo sau đuôi ngươi à?" Thiên Nguyên Tử nheo mắt, khí tức vô cùng bá đạo sắc bén, khiến Trường Hà mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân bắt đầu run rẩy.
"Ta... ta không biết..." Trường Hà dốc hết sức lực toàn thân nói ra câu này.
"Muốn biết vì sao thì đi với ta một chuyến." Thiên Nguyên Tử nói xong, thu khí thế lại.
Cả người Trường Hà thả lỏng trở lại, lão thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thở hổn hển từng hơi lớn.
"Vâng." Trường Hà không dám phản bác gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Thiên Nguyên Tử vung tay lên, một khắc sau hai người đã xuất hiện bên ngoài thành lũy Phù Tiên giới.
Lúc này Tu Thần đang dẫn theo cha mẹ và em gái đi dạo chơi bên trong Phù Tiên giới. Hắn bỗng nhiên cảm nhận được khí tức của Thiên Nguyên Tử và Trường Hà, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ý tứ sâu xa.
"Anh ơi, sao vậy?" Tu Ninh thấy Tu Thần chợt dừng bước, ngạc nhiên hỏi hắn.
Tu Thần bật cười, nói: "Giờ đến trưa rồi, ăn cơm xong chúng ta lại đi tiếp nhé. Thượng Cung, ngươi dẫn cha mẹ ta về ăn cơm đi. Lát nữa ta về sau."
Thượng Cung Cẩn vẫn luôn đi theo bên cạnh Tu Thần.
"Vâng." Nàng ta gật đầu đáp.
"Lại có chuyện gì à?" Tu Ninh bĩu môi, hỏi với vẻ không vui.
Tu Thần xoa đầu cô nhóc, cười nói: "Sẽ quay về nhanh thôi, nhà mình ăn cơm trưa đi..."
"Đi thôi, chính sự quan trọng hơn." Bà Tu lên tiếng.
Tu Thần gật đầu, phất tay với mọi người, sau đó biến mất tại chỗ.
Một khắc sau hắn đã xuất hiện trước mặt Thiên Nguyên Tử và Trường Hà.
Tu Thần nhìn Trường Hà với vẻ hứng thú, nói: "Lão già, lão lại giở trò gì đây?"
Thiên Nguyên Tử cười ha hả, nói: "Không mời vi sư vào ngồi chút sao?"
"Mời, đương nhiên là phải mời chứ?" Tu Thần mỉm cười, sau đó mở quyền thành lũy Nguyên giới ra, dẫn hai người vào Thiên Trì Viên Bàn trong miếu Thiên Thần.
Ba người ngồi xuống, Tu Thần lấy ra một ấm nước đặt lên sang bên cạnh đun lên.
"Đã đến thực lực này rồi, pha ấm trà còn phải đun từ từ nữa sao?" Thiên Nguyên Tử cười hỏi.
Tu Thần nhếch miệng cười, nói: "Đương nhiên rồi, nước đun sôi có mùi vị ngon hơn nước sôi do tự mình biến ra. Cũng giống như người vậy, tự mình tu luyện sẽ mạnh mẽ hơn so với tu vi mà người khác ban cho."
Tu Thần nói một lời hai ý, khiến da mặt Trường Hà khẽ run lên. Lão biết Tu Thần đang giễu cợt mình và Thiên Nguyên Tử.
Hiện giờ hai người họ đều đầu quân cho Giới Ngoại Thiên, nhận được sức mạnh không thuộc về mình.
Thiên Nguyên Tử bật cười, nói: "Thói xấu nói chuyện bằng giọng điệu quái gở vẫn của người vẫn chưa sửa được."
Tu Thần nhún vai, nói với vẻ không sao cả: "Không sửa được thì khỏi phải sửa, đỡ khiến mình phải phiền lòng. Sống vì mình mới là cuộc sống thoải mái nhất, không phải sao?"
Nghe Tu Thần nói vậy, Thiên Nguyên Tử để lộ ra vẻ mặt cảm khái. Lão thở dài một tiếng, nói: "Đúng vậy, sống vì mình mới là cuộc sống thoải mái nhất, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thiên Nguyên Tử nói xong, quay sang nhìn Trường Hà.
Trường Hà sửng sốt một chút, sau đó cười bồi vài tiếng gật đầu, không dám nói gì thêm.
Đun sôi nước, Tu Thần nhấc bình lên rửa sạch chén trà, vừa rót trà vừa hỏi: "Lão già, lần này lão dẫn theo Trường Hà tới đây, không biết lại vì chuyện gì? Ta còn tưởng lão sẽ dẫn theo Bắc Lý tới chứ. Trường Hà đại đại xuất hiện thật sự khiến ta rất bất ngờ và vui mừng!"
Trường Hà nghe Tu Thần gọi mình là "Trường Hà đại đại", nét mặt trở nên vô cùng kỳ quặc.
Thiên Nguyên Tử lại nhìn thoáng qua lão, cười tủm tỉm nói: "Có một số việc ngươi biết cả rồi, không cần phải giấu diếm nữa, đúng không?"
Tay đang rót trà của Tu Thần hơi dừng lại, nhướng mày nhìn Thiên Nguyên Tử: "Hả? Ta đã biết gì?"