Chương 569: Hồng Bào như nước tiểu! Chọc tức Trường Hà!
Tu Thần lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và hoang mang, nhìn ánh mắt của hắn như thể thực sự không biết gì cả, rất là vô tội.
Khóe miệng Thiên Nguyên Tử hơi giật giật, lão nói: "Được rồi, đừng giả vờ giả vịt với vi sự. Chỉ cần ngươi cong mông là vi sư biết ngươi sắp thả bom gì rồi."
Trường Hà ở bên cạnh nuốt nước miếng.
Nghe giọng điệu nói chuyện của Tu Thần và Thiên Nguyên Tử, lão bỗng cảm thấy mình mới là người ngoài, có ảo giác rằng một giây kế tiếp hai người họ sẽ liên thủ lại giết chết mình.
Hơn nữa có vẻ như không phải là không có khả năng này xảy ra.
Hiện giờ thực lực của Tu Thần đã sâu không thể lường, vì sao Thiên Nguyên Tử lại không lôi kéo Tu Thần về phe mình nhỉ?
Hai người các ngươi dù sao cũng là sư đồ mà!
Quan hệ này chân thật và sâu xa hơn bất cứ quan hệ nào khác! Một người ngoài mới gia nhập giữa chừng như lão hoàn toàn không sánh bằng.
Tu Thần mỉm cười: "Lão già, lão nói vậy là không đúng rồi. Bây giờ ta còn chưa muốn thả bom, sao lão lại nói ta muốn thả bom gì chứ?"
Thiên Nguyên Tử trừng mắt nhìn Tu Thần, mắng: "Ngươi nhường một câu thì chết à? Nếu vẫn còn ở núi Thiên Tử năm đó, vi sư đã đánh nát cái mông ngươi rồi vứt ngươi xuống chân núi nuôi gà Xích Viêm rồi! Càng lớn càng không đàng hoàng!"
Tu Thần cười ha hả, nói: "Xem lão nói kìa, sao lại vơ cả chuyện trước kia vào, chẳng phải bây giờ chúng ta đang thảo luận chuyện tương lai sao?"
Thiên Nguyên Tử nheo mắt, nhìn Tu Thần với ánh mắt phức tạp.
Tu Thần rót trà cho hai người.
"Chỗ ta chẳng có thứ gì ngon, là Đại Hồng Bào thôi." Tu Thần cười nói.
Trường Hà ngây ngẩn nhìn trà trước mặt, cả người cảm thấy khó chịu.
Đây là thứ cho người uống?
Chính xác mà nói, đây là thứ cho người ở cấp bậc bọn họ uống sao? Đúng là rác rưởi! Sương sớm bên ngoài thần điện của lão còn ngon hơn thứ này hàng ngàn hàng vạn lần.
Thứ này là rác rưởi trong rác rưởi! Lão không sao nghĩ ra được vì sao Tu Thần lại chiêu đãi họ thức uống này? Chẳng lẽ là khinh thường người khác sao?
Nhưng khi lão thấy Thiên Nguyên Tử nâng chén trà lên uống một ngụm, thì cả người đều choáng váng.
Thiên Nguyên Tử lại còn tỏ vẻ "trà này không tệ". Ngươi dối trá như vậy, đồ đệ của ngươi có biết không?
"Lúc đầu uống loại trà này, quả thực là rác rưởi. Nhưng sau khi uống mấy chén thì phát hiện cũng không tệ lắm. Ngọc lộ quỳnh tương quá ngất, đồ cõi phàm đắng chát thế này ngược lại cũng có chút mùi vị. Ngươi nếm thử đi." Thiên Nguyên Tử đặt chén trà xuống, nhìn Trường Hà bên cạnh nói.
Trường Hà cười bồi một tiếng, sau đó cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Lão thiếu chút nữa thì phun ra.
Mùi vị và phẩm chất của trà này quả thực còn kém gấp trăm lần rác rưởi trong tưởng tượng của lão!
Lão đã hạ thấp sự mong đợi trong lòng mình xuống rồi, nhưng không ngờ vẫn còn khó uống như vậy.
"Sao? Mùi vị không tệ chứ?" Tu Thần mỉm cười nhìn Trường Hà.
Khóe miệng Trường Hà hơi co quắp, lão uống một hơi cạn sạch chén trà, sau đó gật đầu nói: "Quả là có chút mùi vị..."
"Xem ra Trường Hà đại đại cũng là người trong đồng đạo. Nào tới đây, ta cho ngươi một ấm trà tự mình uống. Uống từng chén nhỏ không đã." Tu Thần vừa nói vừa biến ra một ấm trà to bằng quả bóng, sau đó rót hết nước trà vào bên trong.
Trường Hà nhìn ấm trà to tướng trước mặt, mắt trợn tròn lên, chỉ hận không thể cho mình một bạt tai.
Đối với người ở cấp bậc như lão mà nói, cảm giác uống trà này chẳng khác nào phải uống nước tiểu, vô cùng khó chịu và khổ sở.
"Được rồi, ngươi đừng trêu lão ta." Thiên Nguyên Tử lắc đầu cười nói.
Lão còn không hiểu Tu Thần hay sao? Tên này chỉ muốn chơi xấu, chọc tức Trường Hà mà thôi.
Tu Thần mỉm cười, nói: "Sao ta lại trêu lão ta chứ? Trường Hà đại đại là một nhân vật có tiếng tăm như vậy, đến miếu Thiên Thần là vinh hạnh của ta, quả là phúc tổ ba đời. Lão thích Đại Hồng Bào như vậy thì ta nhất định phải rót cho đủ."
Nghe Tu Thần nói vậy, Trường Hà bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tu Thần mở miệng ngậm miệng đều là Trường Hà đại đại, vào tai lão lại thành chế giễu và khinh thường, khiến trong lòng lão rất tức giận, nhưng không dám để lộ ra ngoài.
Thiên Nguyên Tử cười vài tiếng bất đắc dĩ.
Lão rất hiểu tính tình này của Tu Thần.
Đừng nói là một Trường Hà, nếu như thật sự cãi vã thì ngay cả sư phụ như lão Tu Thần cũng sẽ không nhường. Năm đó hai người cũng từng không ít lần cãi nhau đến mức mặt đỏ tía tai.
"Uống đi, trà Tu Thần đại đại tự mình pha đấy, đừng lãng phí." Thiên Nguyên Tử nhìn Trường Hà đang nhăn nhó mặt mày bên cạnh, trêu chọc.
Trường Hà nhìn Thiên Nguyên Tử với vẻ không tin nổi.
Ngươi nói nghiêm túc đấy à?
Thứ rác rưởi như nước tiểu này mà cũng bảo ta uống hết ư?
Giờ phút này, Trường Hà đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Uống rồi, việc gì cũng dễ nói." Thiên Nguyên Tử nói.
"Sư phụ chính là sư phụ." Tu Thần nói đầy ẩn ý.
Rốt cuộc Trường Hà cũng hiểu, hai sư đồ nhà này kẻ xướng người họa chính là muốn chọc mình tức điên lên!
Hơn nữa điều khiến lão căm giận hơn là lão thật sự không có cách nào từ chối. Dù sao việc để bại lộ cho Thiên Cương biết lão cũng có trách nhiệm, giờ Thiên Nguyên Tử dẫn lão tới đây chẳng qua là để sửa chữa lỗi lầm mà thôi.
Trường Hà nghiến răng, sau đó nhấc ấm trà lên rót thẳng vào miệng.
Tu Thần nhướng mày, hơi bất ngờ nhìn Trường Hà.
Hắn cố tình gây khó dễ như vậy là muốn xem xem quan hệ thân phận giữa Thiên Nguyên Tử và Trường Hà. Giờ hắn đã nhìn ra, Trường Hà là thuộc hạ của Thiên Nguyên Tử.
Lão già thật lợi hại!
Hai đại chúa tể Nguyên giới đều là tiểu đệ của lão, so với mình còn trâu bò hơn nhiều lắm.
Lúc trước Bắc Lý bị Thiên Nguyên Tử khống chế chắc trong tay, giờ lại đến Trường Hà cũng thế. Đám chúa tể này rốt cuộc đã uống phải thứ thuốc gì, mà từ bỏ địa vị cao, đi làm quân cờ cho người khác?
Tu Thần có phần nghĩ không ra. Nếu là hắn thì sẽ tuyệt đối không làm như vậy.
Đã là chúa tể rồi, còn phải đi nghe lời người khác sao?
Ta không nghe thì cứ đứng yên trong Nguyên giới của mình, ngươi cắn được ta chắc?
Nhưng lúc này Trường Hà và Bắc Lý đều không làm vậy, có vẻ như họ muốn theo đuổi thứ gì đó cao hơn, sau đó phản bội lại chín đại Nguyên giới?
Thứ cao hơn là thứ gì?
Không ngoài việc thay thế tích điểm.
Nhưng người có thể thay thế tích điểm chỉ có một, đám người kia rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?
Liên minh với người của Giới Ngoại Thiên sau đó dựa vào họ để mình trở thành tích điểm mới sao?
Tu Thần không sao hiểu nổi, người của Giới Ngoại Thiên đều là nhà từ thiện à? Giúp đỡ các ngươi trở thành tích điểm mới?
"Khụ khụ..."
Trường Hà uống một hơi hết một bình Đại Hồng Bào, sau đó ho khan mấy tiếng, sắc mặt vô cùng xấu xí, sắp đen như đít nồi.
Việc này giống như ép lão phải uống một bình nước tiểu, vừa khó chịu vừa buồn nôn.
Tu Thần nở nụ cười như có như không, sau đó lại nhấc ấm trà lên.
Trường Hà thấy động tác này của Tu Thần, sợ đến mức tái xanh mặt mũi.
"Uống nữa không?" Tu Thần rót cho mình một chén, sau đó hỏi Trường Hà.
"Không không. Đủ rồi, đủ rồi." Trường Hà vội vàng xua tay, mồ hôi túa đầy trán.
Tu Thần buồn cười, rót một chén cho Thiên Nguyên Tử, sau đó đặt ấm trà sang bên cạnh, nhìn Thiên Nguyên Tử với ánh mắt sâu xa: "Không biết lần này sư phụ tới, rốt cuộc là vì cái gì?"