Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 570: Đôi cẩu sư đồ nhà các ngươi! Giở trò thì sao?

Chương 570: Đôi cẩu sư đồ nhà các ngươi! Giở trò thì sao?




Câu nói của Tu Thần khiến khóe miệng của Thiên Nguyên Tử và Trường Hà lại giật giật.

Tên này đúng là đê tiện quá đáng!

Coi chuyện lúc trước như chưa từng xảy ra?

Hắn quả đúng là muốn chọc cho Trường Hà tức điên lên bằng cách ép uống một bình trà Đại Hồng Bào lớn mới bằng lòng nói đến chuyện chính sự.

Thói xấu này ở đâu ra không biết?

Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần với ánh mắt trách móc, nói: "Chuyển hồn giới của Phù Tiên Tử và Vô Thần ở trong tay ngươi đúng không?"

"Ý lão là thứ này?" Tu Thần vừa nói vừa mở tay ra, hai chiếc nhẫn màu đen hiện lên trong lòng bàn tay hắn.

Trường Hà biến sắc, thiếu chút nữa không kiềm được mà ra tay cướp lại.

Thứ này vô cùng quý giá đối với bọn họ, tổng cộng chỉ có ba đôi mà thôi. Một đôi ở trên người Thiên Nguyên Tử, một đôi khác hiện giờ đang trên người Trường Hà, do Thiên Cương vừa trả lại. Đôi cuối cùng chính là đôi trong tay Tu Thần hiện giờ.

"Đúng, chính là thứ này." Thiên Nguyên Tử khẽ gật đầu, nét mặt không thay đổi.

Tu Thần bật cười, nói: "Phù Tiên Tử đã quá sơ suất khi coi thường Vô Thần, hơn nữa cũng dễ dàng tin Vô Thần, cho nên sau đó mới bị đoạt xá. Ta chỉ là tiện tay vớ được món hời, sau đó lấy được hai chiếc nhẫn này, còn chưa kịp thử."

Thiên Nguyên Tử trợn trắng mắt, thằng nhãi này dám giả ngầu trước mặt mình.

"Sở dĩ Thiên Cương biết được tác dụng của chuyển hồn giới, cũng là do ngươi nói cho lão biết đúng không?" Thiên Nguyên Tử hỏi.

Trường Hà nín thở tập trung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tu Thần. Câu hỏi này của Thiên Nguyên Tử chính là lý do chủ yếu họ tới đây lần này.

Tu Thần nhìn Thiên Nguyên Tử, nhếch miệng cười: "Đúng vậy, chính ta nói cho lão biết. Vừa rồi ta tìm lão uống trà tán gẫu, hắn cho ta xem chiếc nhẫn này. Ta nói ta cũng có một đôi, sau đó cho lão xem đôi nhẫn của ta. Rồi lão hỏi sao ta có được? Thế là ta nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho lão biết."

Trường Hà hít một hơi thật sau, kìm nén xúc động muốn xông lên nện cho Tu Thần một trận.

Tên này đã đạt tới cảnh giới cao nhất của việc trợn mắt nói láo!

Ngươi đi tìm Thiên Cương tán gẫu, uống trà?

Tại sao Thiên Cương phải khởi động đại trận cấm chế bản nguyên? Tại sao lão lại bị hao tổn quá nửa tu vi, chỉ có thể co đầu rụt cổ trong Thiên giới để tự bảo toàn?

Chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết chút gì về những chuyện đó sao?

Bây giờ Thiên Cương chỉ hận không thể nghiền nát xương cốt ngươi thành tro bụi, ngươi còn tìm lão tán gẫu uống trà?

Ôm mối thù ấy trong lòng mà Thiên Cương vẫn còn nói chuyện với ngươi được sao? Trà ấy còn uống trôi ư?

Trong lòng Trường Hà biết Tu Thần lại bắt đầu tác quái rồi. Tên này thực sự khiến ta ghét cay ghét đắng, thậm chí hận đến ngứa răng. Nhưng ngươi lại chẳng có cách nào đối phó được với hắn, đó chính là điều khiến người ta căm tức nhất.

"Ngươi đã chiếm được Phù Tiên giới, ngươi sẽ không tranh Thiên giới với vi sư chứ?" Thiên Nguyên Tử cười tủm tỉm nhìn Tu Thần, hỏi.

Mục đích của lão hết sức rõ ràng, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề. Đó chính là muốn Tu Thần nhường lại Thiên giới.

Trường Hà ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn Thiên Nguyên Tử, lão bắt đầu không theo kịp tiết tấu nói chuyện của hai sư đồ này. Lúc trước mới hỏi Tu Thần có phải hắn nói chuyện về chuyển hồn giới cho Thiên Cương hay không, tiếp theo chẳng phải nên hỏi vì sao hắn bỗng nhiên tới Thiên giới ư? Sao đã nhảy thẳng sang việc muốn chiếm Thiên giới rồi?

Trường Hà cảm thấy đầu mình hơi âm ỷ. Tính cách của Tu Thần thèm đòn như thế, không phải là không có lý, ít nhất sư phụ hắn cũng gần giống như thế.

"Nghe ngài nói kìa." Tu Thần chẹp miệng lắc đầu.

Trường Hà vui hẳn ra mặt, nghe có vẻ như Tu Thần sẽ không tranh Thiên giới với Thiên Nguyên Tử?

Nếu có thể chiếm được Thiên giới, thì hai người bọn họ vẫn có thể báo cáo công việc được.

Nhưng câu tiếp theo của Tu Thần lại đánh cho lão rơi xuống mười tám tầng địa ngục, khiến lão suýt thì nhảy dựng lên.

"Đồ lấy được dựa vào bản lĩnh của mình mới là tốt nhất, đúng không? Lão già, lão không thể ức hiếp ta chỉ vì lão là sư phụ được. Lão cũng biết ta mà nổi giận thì ngay cả lão ta cũng tẩn đấy." Tu Thần cười híp mắt nói.

Trường Hà không ngừng chửi cha mắng mẹ Tu Thần trong lòng.

Thứ đồ đệ mất nết! Có thể nói chuyện với sư phụ mình như thế sao?

Cái gì mà ta nổi giận ngay cả ngay cả lão ta cũng tẩn?

Ngươi muốn khi sư diệt tổ à?

Trường Hà thở hổn hển, ánh mắt nhìn Thiên Nguyên Tử đầy tức giận. Lão muốn xem Thiên Nguyên Tử sẽ có thái độ gì đây. Nếu Thiên Nguyên Tử muốn đối đầu trực diện với Tu Thần, thì phần thắng sẽ rấ lớn! Dù sao hiện giờ Thiên Nguyên Tử đã đạt tới cảnh giới chúa tể chí tôn, từ lúc chín đại Nguyên giới xuất hiện đến giờ còn chưa có ai đạt đến cảnh giới ấy. Mà lão cũng không tin Tu Thần đã đạt đến chúa tể chí tôn.

Nhưng điều khiến Trường Hà khiếp sợ là, Thiên Nguyên Tử lại không hề tỏ ra tức giận chút nào, chỉ cười tủm tim nhìn Tu Thần. Vẻ mặt kia của lão dường như còn có chút mãn nguyện?

Đôi cẩu sư đồ các ngươi!

Trường Hà thầm gào thét một tiếng. Lão thật sự bị hai sư đồ Thiên Nguyên Tử và Tu Thần trêu chọc đến phát điên rồi.

Hai kẻ này không có ai là bình thường cả! Một kẻ nói ra lời ác liệt nhất, một kẻ lại nở nụ cười tươi nhất?

Các ngươi là hai người đang đối đầu không khoan nhượng, vậy mà lại thương lượng điều kiện như thế sao?

Rõ ràng là các ngươi đang tán gẫu chém gió!

Hoàn toàn không coi chuyện vào đâu!

"Ngươi nói vậy thì ta an tâm rồi." Thiên Nguyên Tử hài lòng gật đầu.

Trường Hà ôm ngực mình.

Tu Thần bật cười ha hả, nhấp một ngụm tà, sau đó nói: "Thiên giới thì đương nhiên là ta sẽ lấy, muốn bảo ta tặng cho ngài ư? Vậy thì làm một ván! Nếu thắng thì sẽ tặng ngay!"

"Không chơi." Thiên Nguyên Tử từ chối thẳng thừng, lão còn chưa ngu đến mức ấy, chơi cờ năm quân với Tu Thần thì khác gì thua trắng đâu.

"Làm ván gì?" Trường Hà ngơ ngác hỏi.

"Ván cờ, lão già không dám chơi. Hay là ngươi chơi? Dù sao các ngươi cũng cùng một phe mà." Tu Thần nhìn Trường Hà, nở nụ cười gian xảo.

Thấy nụ cười trên mặt hắn, Trường Hà lập tức xua tay từ chối.

Nói đùa sao? Cờ năm quân là cái khỉ gì lão cũng đâu có biết, còn chưa từng nghe nói tới. Hơn nữa ngay cả Thiên Nguyên Tử còn không dám chơi, thì lão làm sao mà dám?

"Ôi, xem ra ngươi không chịu buông tay rồi." Thiên Nguyên Tử thở dài một tiếng, lắc đầu nói với vẻ đáng tiếc.

Tu Thần mỉm cười, rót thêm cho mình chén trà, nói: "Đương nhiên, đây là miếng thịt béo sắp vào miệng, cứ thế tặng đi sao được? Ngài cũng biết ta còn có một gia đình phải phụng dưỡng mà."

Thiên Nguyên Tử nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Cha mẹ và muội muội của ngươi đã được cứu về rồi?"

Trường Hà nghe thấy thế, trong lòng giật thót, sắc mặt lập tức vô cùng xấu xí. Nếu cha mẹ và em gái của Tu Thần đã cứu về rồi, thì chẳng phải nói chuyện giữa hắn và Qua Thiên đã kết thúc rồi? Thậm chí có khả năng hắn và Qua Thiên đang hợp tác.

Tin tức này khá bất lợi đối với hai người bọn họ.

Tu Thần không có thứ gì che chắn xung quanh, cho nên Thiên Nguyên Tử chỉ cần phóng thần niệm ra là có thể biết được.

"Đúng vậy, vừa cứu về xong. Ngài không thấy cháu gái mình đang dẫn họ đi dạo quanh thế giới này à?" Tu Thần bật cười, không hề phủ nhận.

Thiên Nguyên Tử khẽ gật đầu, sau đó đứng lên nói: "Được rồi, vi sư đã biết ý của ngươi, cũng không còn cái gì hay để nói tiếp nữa. Đi thôi."

"Ở lại ăn bữa cơm đã." Tu Thần nói.

Thiên Nguyên Tử xua tay, sau đó phất tay đưa Trường Hà vẫn còn đang ngơ ngác rời khỏi Phù Tiên giới.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch