Chương 572: Khó phân thật giả! Tiếp tục chuyện của ngươi!
Phù Tiên Tử đi tới bên ngoài thành lũy Thiên giới. Bởi vì có sự tồn tại của đại trận cấm chế bản nguyên, nên không có sự đồng ý của Thiên Cương, lão không thể đi vào được.
Phù Tiên Tử nhìn đại trận cấm chế một chút, sau đó giơ tay lên rồi hất xuống. Đại trận cấm chế bản nguyên trước mặt lão bỗng nhiên nổi lên một tầng sóng gợn màu lam thẫm, sau đó lan ra bốn phương tám hướng.
Chẳng mấy chốc Thiên Cương đã xuất hiện trước mặt Phù Tiên Tử.
Lúc Thiên Cương nhìn thấy Phù Tiên Tử, lão vô cùng kinh ngạc, quả thực không tin vào mắt mình.
"Đã lâu không gặp." Khóe miệng Phù Tiên Tử nở nụ cười đầy ý tứ sâu xa.
Sắc mặt Thiên Cương lập tức xấu đi, lão không mở thành lũy Thiên giới ngay, mà hỏi vô cùng cảnh giác: "Ngươi là ai?"
Phù Tiên Tử nhướng mày, bật cười nói: "Sao? Ngươi không biết ta, hay là ngươi đang giả ngu với ta vậy?"
"Ngươi chết rồi!" Thiên Cương lạnh giọng quát lên, ánh mắt thể hiện tâm trạng phức tạp của lão.
Lão và Phù Tiên Tử là những người đầu tiên đối phó với Tu Thần, hơn nữa bản thân lão cũng giống với Phù Tiên Tử, có thể nói hai người bọn họ có tu vi thấp nhất trong chín đại Nguyên giới.
Lúc Tu Thần xuất hiện, thế cục rối ren, hai người họ vì lý do an toàn mà hợp tác với nhau.
Nhưng điều khiến Thiên Cương bất ngờ nhất là Tu Thần đã cướp được Phù Tiên giới mà thần không biết quỷ không hay, sau đó tung tích của Phù Tiên Tử biến mất, mà Tu Thần lại nói với lão rằng Phù Tiên Tử đã bị giết chết rồi.
Vậy mà bây giờ Phù Tiên Tử lại xuất hiện trước mặt, làm sao mà không khiến Thiên Cương đề phòng cảnh giác cho được.
Thiên Cương đã bị Tu Thần trêu chọc đến phát sợ, lão không xác định được liệu Phù Tiên Tử trước mắt này có phải do Tu Thần phái đến hay không. Chiêu giả mạo này lão đã được lĩnh giáo rồi.
Phù Tiên Tử thấy thái độ của Thiên Cương, cười ha hả nói: "Ai nói ta đã chết rồi? Tu Thần à? Ta thấy ngươi đã khởi động đại trận cấm chế bản nguyên, tức là cũng bị Tu Thần ép đến đường cùng rồi phải không? Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất ngươi vẫn còn có thể khởi động được một đại trận. Còn ta lúc đó ngay cả một đại trận cũng không kịp mở ra."
Thiên Cương nheo mắt, hỏi: "Ngươi làm sao có thể chứng minh được ngươi là Phù Tiên Tử?"
"Sau khi bản thể tiêu vong, linh hồn thần nguyên của hóa thân sẽ viên mãn. Giờ ngươi thấy linh hồn thần nguyên của ta không trọn vẹn sao?" Phù Tiên Tử nhún vai cười nói.
Thiên Cương cười lạnh một tiếng: "Vậy thì ngươi càng có khả năng là do Tu Thần phái tới, bởi vì hiện giờ hắn đã nắm giữ được năng lực có thể khiến linh hồn thần nguyên của hóa thân viên mãn. Lúc trước hắn đã phái hai hóa thân có linh hồn thần nguyên viên mãn xuất hiện trước mặt ta."
Phù Tiên Tử nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói Tu Thần có thể khiến linh hồn thần nguyên hóa thân của hắn viên mãn?"
Nét mặt của Phù Tiên Tử thoạt nhìn rất là kinh ngạc và khiếp sợ. Trong lòng Thiên Cương hơi dao động, hiện giờ lão cũng không biết mình có nên tin Phù Tiên Tử này không.
"Mở cấm chế ra đi, vào trong rồi nói." Phù Tiên Tử nói tiếp.
Thiên Cương vẫn bất động như núi.
"Sao? Hiện giờ ta chỉ có tu vi nửa chúa tể, chẳng lẽ có thể tạo ra uy hiếp gì đối với ngươi ư?" Phù Tiên Tử chế giễu.
Thiên Cương cẩn thận dò xét Phù Tiên Tử, quả thực lão ta chỉ có tu vi nửa chúa tể. Về lý mà nói, thì thật ra chuyện này có thể giải thích được. Sau khi bản thể tiêu vong, thì hóa thân mạnh mẽ nhất sẽ trở thành bản thể, nhưng tu vi thì không thể trở về như cũ được. Nếu Phù Tiên Tử chưa thực sự chết thì tình hình hiện giờ của lão là hoàn toàn hợp lý.
Nhưng Thiên Cương vẫn chưa tin tưởng lắm. Lão thực sự bị Tu Thần trêu chọc đến mức sinh ra bóng ma tâm lý trong lòng, giờ cứ gặp ai là lão cũng nghĩ đó là chiêu trò của Tu Thần.
"Đi thôi." Im lặng một chốc, Thiên Cương mở đại trận cấm chế bản nguyên ra, kéo Phù Tiên Tử đi vào.
Mặc dù bây giờ lão đã bị tổn thất mất một nửa tu vi, nhưng thực lực nửa chúa tể đứng trước mặt lão vẫn chẳng làm nên được trò trống gì. Cho nên lão cũng không lo Phù Tiên Tử có âm mưu gì.
Hai người quay về thần điện của Thiên Cương.
Phù Tiên Tử nhìn quang cảnh xung quanh thần điện với vẻ cảm khái, chẹp miệng nói: "Quả là hâm mộ ngươi."
"Tổn thất mất một nửa tu vi, có gì mà hâm mộ?" Thiên Cương cười lạnh hỏi.
Phù Tiên Tử cười ha hả, nói: "Ít nhất ngươi vẫn còn giữ được Thiên giới, đúng không? Ngươi vẫn là chủ nhân của Thiên giới. Còn ta, ha ha, giờ chẳng có gì hết. Với tu vi hiện giờ thì làm được gì ở trong chín đại Nguyên giới này? Ngay cả rắm cũng không đám nổi, bị phế hoàn toàn rồi."
Thiên Cương nhìn chằm chằm Phù Tiên Tử, nói đầy hứng thú: "Nhìn điệu bộ của ngươi, hình như chẳng coi việc đó vào đâu thì phải, nhìn thoáng quá nhỉ?
"Nhìn thoáng thì sao? Mà không nhìn thoáng thì lại thế nào? Ta có thể thay đổi được kết cục của mình sai? Hiện giờ ta là một cô nhi không có nhà để về thôi. Ngươi cho rằng ta còn tư cách gì để nổi giận chứ? Ở thời kỳ toàn thịnh còn không đấu lại Tu Thần, huống hồ là hiện giờ?" Phù Tiên Tử nở nụ cười đau khổ, lắc đầu thổn thức, bộ dạng như thể rất bất đắc dĩ nhưng vẫn phải chấp nhận hiện thực.
Đường nhìn của Thiên Cương vẫn luôn dính vào người Phù Tiên Tử, lão muốn nhìn thấu đối phương, muốn biết Phù Tiên Tử này có phải là thật hay không. Nhưng lão đã phải thất vọng rồi.
Lão hoàn toàn không nhìn ra, ít nhất nhìn từ biểu hiện có thể thấy được Phù Tiên Tử khá giống với người mà lão từng biết.
"Lúc trước ngươi không phải là người cam chịu như thế này." Thiên Cương nói.
Phù Tiên Tử khẽ cười một tiếng: "Lúc trước ta quá tự cao tự đại, không để hậu bối vào mắt. Nếu ta không đắc ý vênh váo, không quá tự tin vào bản thân thì đã không bị Tu Thần đứng ngoài hưởng lợi."
"Rốt cuộc sao ngươi lại bị Tu Thần giết chết? Sao ngay cả đại trận cấm chế bản nguyên cũng không kịp mở ra?" Thiên Cương nhíu mày hỏi.
Lúc trước Tu Thần đã nói cho lão biết đáp án, bây giờ lão muốn nghe câu trả lời từ chính miệng của Phù Tiên Tử trước mặt này. Nếu hai người này có cách trả lời giống nhau, thì lão vẫn sẽ nghi ngờ thân phận của Phù Tiên Tử này. Nhưng nếu đáp án không khớp, mà Phù Tiên Tử nói hợp lý, thì lão sẽ khá tin tưởng.
"Thời điểm sau khi ta và ngươi tách ra, rồi ta trở lại Phù Tiên giới, Vô Thần đã cho ta một chiếc nhẫn." Phù Tiên Tử chậm rãi kể lại, để lộ vẻ mặt hồi tưởng.
Nghe đến hai chữ "chiếc nhẫn", Thiên Cương lập tức nghĩ đến chuyển hồn giới.
"Trường Hà cũng cho ta một chiếc." Thiên Cương nói.
Sắc mặt Phù Tiên Tử trở nên vô cùng xấu xí, lão trầm giọng nói: "Nếu đúng như ngươi nói thì Trường Hà không phải là người đơn giản. Ta thật sự không ngờ Trường Hà cũng có vấn đề."
"Ngươi cũng biết ta trời sinh tính đa nghi, làm sao mà tùy tiện đeo thứ người khác cho được? Ta chỉ cất nhẫn đi, định nghiên cứu kỹ càng, xem xem rốt cuộc Vô Thần định làm gì."
"Sau đó thì sao?" Thiên Cương vội vã hỏi, đây là điểm mà lão nghi ngờ nhất.
Phù Tiên Tử là người đa nghi như vậy, làm sao lại đeo ngay chiếc nhẫn vừa được cho chứ? Việc này không thể giải thích nổi.
"Chỗ đáng sợ nhất của chiếc nhẫn không phải là lúc ngươi đeo lên tay, mà là lúc ngươi nghiên cứu." Phù Tiên Tử nhìn Thiên Cương với ý tứ sâu xa, chậm rãi nói.