Chương 576: Trong địa bàn của ta, ta chính là vị thần duy nhất!
"Sao lại thế? Sao có thể?" Thiên Cương hoảng sợ nhìn hai tay mình, cơ thể run lẩy bẩy.
Một người tu vi nửa chúa tể thôi mà, dù cho lão sử dụng đại trận cấm chế bản nguyên, sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn thì cũng vẫn có thể giết chết đối phương trong nháy mắt!
Nhưng bây giờ hai lần đều không thành công!
Đừng nói là thành công, ngay cả một sợi tóc của đối phương cũng không đánh rớt được.
Điều này làm mà lão dám tin?
"Sợ hãi không? Bất ngờ chứ?" Phù Tiên Tử học Tu Thần, vừa cười ầm lên vừa hỏi.
Nghe thấy câu này mí mắt Thiên Cương theo bản năng run lên một cái, lão nhìn Phù Tiên Tử với ánh mắt oán độc: "Hôm nay, ta phải giết ngươi!"
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"
Nhất thời toàn bộ sinh linh ở Thiên giới rơi vào nỗi sợ hãi vô biên. Từng khí tức hùng mạnh chấn động ra bốn phương tám hướng, khiến cho lòng người run rẩy tuyệt vọng vô cùng.
Đối với sinh linh ở Thiên giới mà nói, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lần trước gây ra động tĩnh lớn như vậy, khiến gần một phần năm sinh linh bị tiêu diệt, mọi chuyện vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt.
Mới qua bao nhiêu lâu chứ? Chiêu hủy diệt long trời lở đất lại đến nữa sao?
Thiên Cương điên cuồng tấn công Phù Tiên Tử, tung hết tất cả thủ đoạn ra, nhưng vẫn không thể làm Phù Tiên Tử bị thương chút nào.
Tất cả đòn tấn công của Thiên Cương dường như đều bị một sức mạnh vô danh nào đó đánh tan hết trước khi chạm vào Phù Tiên Tử.
"Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!" Thiên Cương giận đến tím tái mặt mũi, nổi cơn tam bành, cả người bốc lên ngọn lửa màu đen, không gian xung quanh bị ngọn lửa bản nguyên đốt đến vặn vẹo không ra hình dạng.
Lão giống như một pho tượng sát thần làm lòng người run sợ.
"Rốt cuộc là vì sao? Vì sao ngươi có thể bất chấp đòn tấn công của ta?" Thiên Cương giận dữ hỏi.
Lão thật sự sắp sụp đổ rồi, đây là địa bàn của lão, vốn chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể giết chết đối phương, giờ dùng mọi thủ đoạn mà vẫn không có tác dụng gì.
Làm sao mà Thiên Cương bình tĩnh cho được?
Lão không phát điên ngay lập tức đã là tốt lắm rồi.
"Đương nhiên đó là năng lực của đại nhân nhà ta. Ngươi đã có tất cả ký ức của ta, nếu ngươi còn không biết thì ta chắc chắn cũng không thể biết được." Phù Tiên Tử nhếch miệng cười nói, vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Khiến một chúa tể bó tay hết cách với mình, cảm giác này cực kỳ sảng khoái.
Tuy hiện giờ Thiên Cương cũng không được tính là một chúa tể thực sự, nhưng ít nhất lão vẫn có thể nghiền nát bất cứ ai dưới chúa tể.
Thiên Cương nhìn xung quanh một vòng, nét mặt đầy cảnh giác. Lão cũng đã nghĩ đến khả năng chắc chắn là Tu Thần giở trò ma quỷ. Nhưng lão lại không nghĩ ra được Tu Thần dựa vào thứ gì mà có thể thần không biết quỷ không hay hóa giải được đòn tấn công của lão?
Đây là địa bàn của lão!
Toàn bộ phép tắc bản nguyên Thiên giới đều đang nằm trong tay lão, hơn nữa bên ngoài còn mở đại trận cấm chế bản nguyên. Không được lão cho phép thì tuyệt đối không ai có thể lẳng lặng đi vào được.
"Ngươi nghĩ Tu Thần có khả năng vào được đây dù ta không cho phép ư?" Thiên Cương lạnh giọng hỏi Phù Tiên Tử.
Phù Tiên Tử nhếch miệng cười nói: "Trên lý thuyết thì quả thực là không thể. Nhưng ta biết đại nhân nhà ta chắc chắn sẽ làm được, bởi vì ngài ấy không việc gì là không làm được! Chúa tể ở trước mặt ngài ấy đều là phế vật, huống hồ là chúa tể nửa mùa như ngươi?"
"Đại nhân nhà ngươi! Đại nhân nhà ngươi! Tên cẩu nô tài ngươi tuy có gương mặt của Phù Tiên Tử, nhưng chẳng hề được di truyền chút kiêu ngạo nào của lão!" Thiên Cương vừa nói vừa vỗ một chưởng về phía Phù Tiên Tử.
Nhưng vẫn chỉ là đòn sấm vang chớp giật mà chẳng có mưa, không tạo ra được chút thương tổn nào cho Phù Tiên Tử.
Thiên Cương trút mọi giận dữ trong lòng vào Phù Tiên Tử, lần thứ hai ngừng tay, vẻ mặt vô cùng thâm trầm.
"Xem ra Tu Thần đã nghiên cứu ra một pháp trận rất lợi hại, sau đó dùng trên người ngươi, khiến ta cũng không thể đả thương ngươi." Thiên Cương nói.
Hiện giờ lão cũng chỉ đành tìm cớ ấy để tự an ủi mình, bằng không thì làm thế nào để giải thích tình huống này?
Hoàn toàn không giải thích được!
Phù Tiên Tử nhìn Thiên Cương, ánh mắt bỗng sáng ngờ, sau đó trở nên vô cùng kích động.
Thiên Cương cũng nhận ra tâm trạng của Phù Tiên Tử thay đổi, nhất thời một linh cảm không lành xông lên đầu, lão quay đầu lại.
Vừa quay lại, lão suýt nữa sợ đến vỡ mật, không biết Tu Thần đã đứng sau lưng lão từ bao giờ! Hơn nữa phía sau lão vốn là một vùng hoang vu, bây giờ lại hóa ra một đình nghỉ mát, phía dưới đình nghỉ mát còn có một hồ nhỉ, xung quanh có lối đi quanh co. Thoạt nhìn như cảnh tượng bừng bừng sức sống, chim hót hoa nở, như hai thái cực đối lập với Thiên Cương bên này.
Lúc này Tu Thần đang ngồi trong đình nghỉ mát, mỉm cười uống trà.
"Ngươi! Sao ngươi làm được." Thiên Cương lập tức lùi lại vạn dặm.
Nhưng một khắc sau lão sợ hãi phát hiện mình vẫn đang ở chỗ cũ, hoàn toàn không di chuyển được chút nào!
Thấy tình huống này, nội tâm Thiên Cương nổi lên nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô biên, sắc mặt tái xanh, cơ thể run rẩy không khống chế nổi.
Tình hình hiện giờ đã vượt quá nhận thức của Thiên Cương, thậm chí đầu óc của lão hoàn toàn trống rỗng, mơ hồ.
Giống như nơi này không phải là Nguyên giới của mình, mà là của Tu Thần vậy.
Vì sao mình muốn làm gì cũng không làm được?
Tu Thần ngẩng đầu nhìn Thiên Cương trước mặt, mỉm cười nói: "Muốn qua đây uống chén trà không?"
Lúc này Phù Tiên Tử đã xuất hiện bên cạnh Tu Thần, lão đứng đó mỉm cười, nhìn Thiên Cương với ánh mắt đầy hứng thú.
Thiên Cương chợt quay đầu nhìn về phía sau, đâu còn bóng dáng của Phù Tiên Tử nữa.
Sao lão ta lại thoát ra được chiêu trói buộc của mình? Làm thế nào để đến được phía Tu Thần?
Vì sao?
Vì sao ta không cảm nhận được chút nào? Con mẹ nó, ta phế đến mức ấy rồi sao?
Hay đây là Nguyên giới của Tu Thần?
Giờ phút này Thiên Cương thực sự sắp phát điên rồi, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn, nhìn vô cùng dọa người.
"Tu Thần! Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? Vì sao ngươi có thể vào Thiên giới của ta mà thần không biết quỷ không hay? Vì sao ngươi có thể hóa giải đòn tấn công của ta? Lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng ta! Lại còn tạo ra đình nghỉ mát, hồ nước mà ta không hề phát giác ra chút nào?" Thiên Cương gào thét chấn vấn Tu Thần như kẻ thần kinh.
Nụ cười trên mặt Tu Thần vẫn không đổi, hắn không nhanh không chậm rót cho mình chén trà, sau đó nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Ngươi là “Mười vạn câu hỏi vì sao” à? Đâu ra lắm vì sao vậy?"
"Vì sao? Vì sao hả?" Thiên Cương lại hét lên.
Tu Thần chẹp miệng lắc đầu cười: "Tất cả câu hỏi của ngươi thực ra đều rất đơn giản, ta chỉ cần một đáp án là có thể trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của ngươi."
"Đáp án gì?" Thiên Cương lập tức hỏi, hơi thở vô cùng gấp gáp.
Tu Thần bật cười ha hả, nâng chén trà trong tay mình về phía trước, che đi Thiên Cương ở trước mặt, tỉ mỉ quan sát.
"Bởi vì đây là Nguyên giới của ta, là địa bàn của ta. Ta chính là vị thần duy nhất. Đáp án này thế nào? Có phải đã giải quyết được tất cả thắc mắc của ngươi rồi không?" Tu Thần nói xong bỏ chén trà xuống, để lộ ra ánh mắt trêu tức giễu cợt.