Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 579: Mưu kế! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

Chương 579: Mưu kế! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!




Trong Trường Hà giới, Trường Hà đang ngồi trên ghế chủ vị, mặt mũi xấu xí. Kế hoạch chiếm Thiên giới xảy ra việc ngoài ý muốn, điều này khiến lòng lão nóng như lửa đốt.

Lão không dám tin tưởng hoàn toàn Thiên Nguyên Tử, bởi vì lão không đoán ra được suy nghĩ và tính cách của Thiên Nguyên Tử, cũng giống như không nắm bắt được Tu Thần.

Hai sư đồ này thật sự khiến người ta vô cùng chán ghét!

Tâm tư người này còn thâm sâu hơn người kia, thủ đoạn chẳng ai kém cạnh ai.

Hiện giờ lão không làm được gì, chỉ có thể ở trong Trường Hà giới đợi Thiên Nguyên Tử cho gọi, tất cả mọi chuyện đều phải nghe lời Thiên Nguyên Tử chỉ huy.

Trường Hà bỗng nhướng mày, hóa thân của Thiên Cương xuất hiện bên ngoài thành lũy Nguyên giới của lão. Trường Hà nhất thời cảnh giác, sau khi Thiên Cương biết mình muốn đối phó với lão, hai người đã mỗi người một ngả, vì sao giờ còn đến tìm mình?

Hơn nữa còn là hóa thân nửa chúa tể?

Phải biết rằng bây giờ Thiên Cương bị tổn thất rất nhiều, không thể gây ra được sóng gió gì. Lão ta không thể để mình bị hao tổn thêm gì nữa, một hóa thân nửa chúa tể bị tiêu diệt đối với lão ta cũng là thương gân động cốt.

Đến thời điểm mấu chốt này mà Thiên Cương vẫn dám phái hóa thân có tu vi như thế ra ngoài? Hơn nữa còn đến tìm mình?

Chắc chắn là có gì mờ ám!

Trong lòng Trường Hà bất chợt nảy sinh ý nghĩ này. Nhưng lão vẫn kéo Thiên Cương vào.

Hóa thân nửa chúa tể đối với lão căn bản không đủ để tạo ra bất cứ uy hiếp nào, giết chết dễ dàng như giết một con chó mà thôi, thậm chí còn dễ dàng hơn ấy chứ.

Thiên Cương xuất hiện trong điện của Trường Hà. Trường Hà đứng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt khá nghiền ngẫm.

"Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây? Còn là hóa thân nửa chúa tể? Bây giờ e rằng ngươi không chịu nổi tổn thất khi mất hóa thân nửa chúa tể đâu nhỉ? Gan cũng to đấy?" Trường Hà cười ha hả nói.

Thiên Cương chẳng tỏ vẻ gì, nhìn không ra được tâm trạng của lão, nghe Trường Hà chế giễu mà chỉ thờ ơ, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, đừng nói những lời sáo rỗng."

"Hả? Nói nghe chút xem sao." Trường Hà nhất thời hứng thú.

Thiên Cương nheo mắt lại, trầm giọng đáp: "Sau khi ta quay về đã suy nghĩ cẩn thận, các ngươi chẳng qua chỉ muốn Thiên giới của ta mà thôi. Ta có thể cho các ngươi."

Da mặt Trường Hà chợt run lên, lão nhìn Thiên Cương với vẻ khiếp sợ, không dám tin: "Ngươi muốn tặng cho chúng ta? Tặng không? Ta có nghe nhầm không vậy?"

Câu này quá giả tạo. Một Nguyên giới há có thể dễ dàng tặng đi như thế? Tử thủ may ra còn có đường sống, sau đó vẫn còn cơ hội trở mình. Nhưng nếu tặng đi rồi, thì ngươi kể như xong, từ nay về sau trở thành một người ngoài cuộc. Hơn nữa với tình hình hiện tại của Thiên Cương, nếu tặng Nguyên giới cho người khác, thì lão sẽ phải rời khỏi sân khấu của chín đại Nguyên giới, trở thành một vai phụ không đáng để ý đến.

Vai phụ không có giá trị lợi dụng, kết cục cuối cùng chính là muốn làm một vai phụ cũng không được.

Trường Hà Lão không thể tin Thiên Cương lại ngu ngốc đến mức này.

Thiên Cương cười lạnh một tiếng, đáp: "Ta không cho, thì sớm muộn gì cũng bị các ngươi cướp mất. Cho dù ngươi không cướp thì Tu Thần cũng nhất định sẽ cướp, hoặc là đám người Qua Thiên Phạt Ngô. Lúc ta mở ra đại trận cấm chế bản nguyên thì kết quả đã định trước rồi."

Trường Hà nhướng mày, hứng thú đánh giá Thiên Cương, bật cười nói: "Sao bỗng nhiên ngươi lại nghĩ thoáng như vậy? Lúc trước không phải như vậy, chẳng lẽ ngươi đã tìm được một chỗ dựa vững chắc rồi, muốn dẫn ta qua đó để đối phó với ta? Là Tu Thần sao? Ngươi bị Tu Thần xử lý rồi?"

Trường Hà không phải kẻ ngu, làm sao chỉ vì một câu nói mà dễ dàng tin tưởng Thiên Cương cho được?

Thế giới của chúa tể không có ai là ngu cả, làm mỗi một việc đều có nguyên nhân và mục đích của mình.

Trường Hà biết chắc chắn Thiên Cương có mục đích nào đó, chỉ có điều trong chốc lát lão chưa thể nghĩ ra được rốt cuộc Thiên Cương định làm gì mà thôi.

Không biết thì thôi, nhưng lão cũng sẽ không dễ dàng bị mắc bẫy vậy đâu.

"Chẳng phải Thiên giới của ta đang bị các ngươi nhìn chằm chằm sao? Ít nhất bây giờ còn chưa có động tĩnh gì không phải sao? Điều này chẳng lẽ ngươi còn không rõ?" Thiên Cương cười lạnh nói.

Hiện giờ các thế lực khắp nơi đều đang âm thầm theo dõi Thiên giới của lão, nhìn chòng chọc vào đại trận cấm chế bản nguyên của lão. Một khi có người muốn mạnh mẽ tiến vào đối phó với Thiên Cương, thì chắc chắn các chúa tể của chín đại Nguyên giới sẽ biết được đầu tiên.

Hiện giờ bọn họ đang chờ xem ai không kiềm chế được muốn đối phó với Thiên Cương trước. Trong mắt các chúa tể, xác suất lớn là Tu Thần sẽ ra tay trước.

Chỉ có điều bọn họ không thể ngờ nổi, Tu Thần đã thần không biết quỷ không hay, không tốn một binh một tốt nào mà chiếm được Thiên giới.

Đây là lợi thế cua Tu Thần lúc này, hắn là sự tồn tại nằm ngoài quy tắc. Quy tắc trò chơi mà các chúa tể gán vào người hắn hoàn toàn không có tác dụng.

Nếu các chúa tể vẫn tiếp tục dùng quy tắc trò chơi của mình để đề phòng Tu Thần, thì nhất định sẽ bị hắn ăn sạch chẳng còn mẩu xương.

"Rõ thì đương nhiên là rõ, nhưng vì sao ngươi lại muốn tới tìm ta? Chẳng phải lúc trước ngươi rất khinh thường ta cơ mà? Không phải ngươi cho rằng ta là kẻ phản bội sao? Cắt đứt hợp tác với ta, giờ lại bỗng nhiên tới tìm ta. Ngươi cho rằng ta nên nghĩ thế nào đây?" Trương Huyền nhếch miệng cười, giọng nói đầy chế giễu.

Trong lòng lão đã kết luận rằng Thiên Cương đến tìm mình chắc chắn là có tính toán, cho nên bất kể thế nào lúc này lão cũng sẽ không tin lời Thiên Cương.

Trong cục diện trước mắt, tin tưởng người khác chẳng khác nào hại chính bản thân mình. Trường Hà sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm ấy.

"Cho nên, bây giờ ta muốn mời ngươi tới giúp ta phòng thủ Thiên giới, ngươi có đồng ý không? Sao lại nói nhảm nhiều vậy? Đồng ý thì hợp tác, không đồng ý thì ta đi. Chỉ cần một câu nói mà thôi, đâu cần phải suy nghĩ nheiefu như vậy." Thiên Cương liếc mắt đã nhìn ra được tâm tư của Trường Hà, cười lạnh nói.

Tu Thần phái lão tới, thực ra cũng không nắm chắc tuyệt đối. Điều này bất kể là Tu Thần hay Thiên Cương đều rõ ràng trong lòng.

Hiện giờ Thiên Cương chẳng qua là dựa theo mệnh lệnh của Tu Thần, đến gặp từng người một, xem có thể câu được con cá nào không thôi.

Nếu không câu được thì là chuyện hợp tình hợp lý, nằm trong dự liệu.

Nếu câu được thì là việc vô cùng đáng mừng.

Trường Hà nghe Thiên Cương nói lời ấy xong, vẻ mặt trở nên có chút lo lắng. Lão không nắm được suy nghĩ cua Thiên Cương, cũng không dám tùy tiện đồng ý, lại càng không muốn để Thiên Cương đi tìm những chúa tể khác.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Vạn nhất Thiên Cương thật sự cảm thấy bản thân rơi vào đường cùng, nên đầu óc suy nghĩ không được minh mẫn nữa thì sao?

Tuy rằng khả năng này rất rất thấp, thấp đến mức khó mà tồn tại nổi, nhưng đây cũng không phải là chuyện trăm phần trăm. Chỉ cần là xác suất một phần vạn, thì không còn là tuyệt đối nữa, vẫn có khả năng xảy ra.

"Ta phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi tới quá bất ngờ, trong chốc lát ta chưa thể lấy lại tinh thần." Trường Hà nheo mắt nói.

Thiên Cương cười lạnh, nói: "Nếu đã như vậy, thì ta không quấy rầy ngươi nữa. Ngươi cứ ở đây suy nghĩ đi, đợi bao giờ nghĩ thông thì báo cho ta biết. Cáo từ!"

"Đợi đã!" thấy Thiên Cương thật sự quay người muốn đi, Trường Hà lập tức gọi lão lại.

Thiên Cương hỏi với vẻ châm chọc: "Sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ hóa thân này của ta ở lại đây, không cho đi tìm những người khác à?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch