Chương 581: Hoàn toàn xa lạ, nhưng lại cực kỳ trâu bò!
Lời Thiên Nguyên Tử nói khiến lòng Bắc Lý trầm xuống, đây là điều mà lão không muốn thấy nhất.
Thế lực Giới Ngoại Thiên không những bồi dưỡng họ, mà còn nâng đỡ những người khác.
Ai có thể tồn tại đến cuối cùng?
Không người nào dám chắc được!
Nói không chừng ngay cả bọn họ cũng trở thành bàn đạp cho người khác.
"Bởi vậy theo ý của ngươi là người của Giới Ngoại Thiên còn bồi dưỡng cả Tu Thần?" Bắc Lý nhíu mày hỏi.
Đây là lý do duy nhất lão có thể nghĩ ra được về việc Tu Thần bỗng nhiên nổi dậy, sau đó trở nên vô cùng trâu bò.
Nếu Thiên Nguyên Tử cũng phách lối giống Tu Thần, Bắc Lý cảm thấy có lẽ bây giờ Thiên Nguyên Tử còn khiến các chúa tể chín đại Nguyên giới đau đầu hơn cả Tu Thần.
Hai sư đồ này có tính cách hoàn toàn trái ngược, một người kín tiếng mưu mô, muốn không cần tốn nhiều sức vẫn có thể chiếm được Nguyên giới. Còn một người phách lối ngang ngược vô biên, gặp ai cũng chém, ai chọc hắn hắn sẽ ăn miếng trả miếng ngay.
Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người này chính là thực lực, người ta không sao nhìn thấu được.
"Ngươi cảm thấy ta biết những chuyện đó sao?" Thiên Nguyên Tử mỉm cười hỏi Bắc Lý.
Bắc Lý nghẹn lời, đối diện với câu hỏi của Thiên Nguyên Tử nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Làm tốt việc của mình là được rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nghĩ quá nhiều ngược lại sẽ làm loạn thế trận của mình, khiến bản thân rơi vào thế bị động." Thiên Nguyên Tử cười đầy ẩn ý.
Bắc Lý nhìn sâu vào Thiên Nguyên Tử, khẽ cười một tiếng nói: "Thật ra ta cũng không suy nghĩ nhiều lắm đâu, nhưng cũng phải cho ta điều kiện này chứ? Bây giờ là thế nào? Tu Thần chẳng nói chẳng rằng đã chiếm được Phù Tiên giới, hơn nữa khí thế hiện nay cũng rất mạnh, chẳng sợ ai cả. Các chúa tể Nguyên giới khác vừa căm thù vừa đề phòng chúng ta. Nếu bọn họ thật sự đối phó với chúng ta, thì chúng ta chưa chắc đã chống đỡ được. Trừ phi..."
Bắc Lý nói đến đây bỗng dừng lại.
Thiên Nguyên Tử mỉm cười hỏi: "Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi ngươi còn có những sắp xếp khác, những sắp xếp mà ta không biết, không sợi những chúa tể khác liên thủ lại." Bắc Lý nheo mắt nhìn Thiên Nguyên Tử, nói.
Lão không hoàn toàn tin tưởng Thiên Nguyên Tử, đây là một sự cảnh giác, sự cảnh giác đến từ thân phận chúa tể.
Tuy lão không có chứng cứ, nhưng cứ cảm giác Thiên Nguyên Tử đang tính toán việc gì đó.
Cho nên hiện giờ Bắc Lý khá hối hận, năm đó không nên kéo Thiên Nguyên Tử vào Bắc Lý giới mới phải, càng không nên bị lão thuyết phục, để sau đó lão có được tu vi và thành tựu như ngày hôm nay.
"Chúng ta đã liên hợp với nhau, ngươi mà thất bại thì ta cũng không sống được, mà ta thất bại thì ngươi cũng xong đời. Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nghi ngờ điều đó sao?" Thiên Nguyên Tử lắc đầu cười nói.
Bắc Lý cười ha hả, đáp: "Nói thì là thế, nhưng từ lúc Tu Thần xuất hiện, ta bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý, chính là thế giới này không có chuyện gì là không thể xảy ra.
Đây là lời xuất phát từ đáy lòng của Bắc Lý. Tu Thần đã mang đến nhiều chuyện kinh hãi cho chín đại Nguyên giới, đến bây giờ vẫn còn rất nhiều thủ đoạn của hắn mà các chúa tể khác không nghĩ ra được. Việc này khiến bọn họ cảm thấy Tu Thần và mình là người của hai thế giới khác nhau.
Tuy hoàn toàn xa lạ, nhưng hắn lại vô cùng trâu bò!
Thiên Nguyên Tử nghe Bắc Lý nói vậy, nhướng mày, vẻ mặt lại có chút tự hào.
Dù sao Tu Thần cũng là đồ đệ của lão, có thể nhận được đánh giá như thế của Bắc Lý, trong lòng lão cũng rất sung sướng.
Tuy lão và Tu Thần ở cạnh nhau chưa đến năm phút là sẽ cãi vã ầm ĩ, nhưng thực ra tình cảm giữa họ rất sâu đậm. Sở dĩ ba năm ở trên núi Thiên Tử chính là ba năm vui vẻ thoải mái nhất trong cuộc đời Thiên Nguyên Tử, cũng bởi vì có sự tồn tại của tên đồ đệ kỳ lạ Tu Thần.
Suy nghĩ và tính cách như ngựa thần lướt gió của Tu Thần chẳng khác nào một quả bom nổ dưới nước, khiến da đầu của lão tê dại, nhưng vừa đau đớn vừa vui vẻ, vừa yêu vừa hận.
"Sao? Ta nhìn vẻ mặt của ngươi, hình như còn rất tự hào thì phải?" Bắc Lý thấy vẻ mặt Thiên Nguyên Tử, cười lạnh hỏi.
Nếu năm đó Thiên Nguyên Tử bóp chết Tu Thần ngay từ lúc còn ở núi Thiên Tử, thậm chí không thu nhận hắn làm đồ đệ, để hắn tự mình xuống núi, thì đã không có chuyện của bây giờ.
Bắc Lý vốn chỉ có kẻ địch là đám người Qua Thiên Phạt Ngô, nhưng hiện giờ lại thêm một Tu Thần, hơn nữa trong nháy mắt đã trở thành kẻ địch thần bí hùng mạnh nhất mà họ phải đối mặt.
Hiện giờ Bắc Lý cảm thấy đối phó với Tu Thần còn khó khăn nan giải hơn đối phó với các chúa tể Nguyên giới khác.
Việc này quả thực khiến người ta rất ức chế!
Giống như ngươi đã bày sẵn bố cục để thu mua những công ty khác, vốn đang tiến hành rất thuận lợi, bỗng nhiên mọc đâu ra một công ty muốn thu mua lại công ty ngươi.
Thật sự làm người ta phải chửi thề!
"Có một đồ đệ như thế, ta không nên tự hào sao?" Thiên Nguyên Tử cười hỏi.
Câu này khiến Bắc Lý á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, nếu mình có một đồ đệ trâu bò như thế, đương nhiên mình cũng rất tự hào.
"Ta không nói lại ngươi." Bắc Lý lắc đầu đáp với vẻ không hứng thú.
Thiên Nguyên Tử nhìn lên bầu trời, mỉm cười nói: "Tình hình hiện giờ khá phức tạp, đầm nước đục này ngày càng sâu. Chúng ta phải án binh bất động, xem thằng ranh Tu Thần kia có hành động gì. Tốt nhất là chúng ta nên đừng ngoài, ngồi trên núi xem hổ đấu, sau đó làm ngư ồn đắc lợi."
Bắc Lý cười khẩy một tiếng, nói với vẻ giễu cợt: "Ngươi nói dễ nghe thế. Ngươi cho rằng Tu Thần thực sự không đoán ra được ý nghĩ của chúng ta sao? Ta cảm thấy hiện giờ hắn chỉ muốn cho các chúa tể khác đối phó chúng ta. Bây giờ Thiên Cương về cơ bản đã coi như phế bỏ, Thiên giới nguy cơ trùng trùng, vô số ánh mắt đang rình rập, ai cũng muốn chiếm lấy. Ta nghĩ Tu Thần nhất định sẽ ra tay từ phía đó."
"Vậy ngươi thử đứng trên lập trường của Tu Thần nói thử xem, ngươi sẽ làm thế nào? Phải trù tính ra sao mới khiến mình được lợi?" Thiên Nguyên Tử khẽ cười một tiếng, hứng thú hỏi.
Bắc Lý sửng sốt, lắc đầu nói: "Ta không biết, nếu ta biết thì bây giờ còn ngồi đây tán gẫu với ngươi sao?"
"Bởi vậy, ngươi không biết thì sao ngươi xác định được Tu Thần sẽ biết chứ? Vẫn là câu nói đó, không cần nghĩ nhiều, cứ làm tốt việc của mình đi." Thiên Nguyên Tử nói.
Mí mắt Bắc Lý run lên, trong lòng lão rất khó chịu về giọng điệu nói chuyện của Thiên Nguyên Tử với mình, giống như Thiên Nguyên Tử mới là đại ca, còn lão chỉ là tiểu đệ.
Mỗi một câu Thiên Nguyên Tử nói đều là trách móc, vặn hỏi, khiến lão rất mất mặt.
"Được rồi, ta có việc phải đi một lúc. Ngươi suy nghĩ cho kỹ xem tiếp theo phải làm gì đi." Thiên Nguyên Tử chậm rãi đứng dậy, nói.
Bắc Lý nhướng mày, hỏi: "Lại có chuyện gì?"
Khoảng thời gian này Thiên Nguyên Tử lặn mất tăm, Bắc Lý cũng không biết lão làm gì, giờ vừa trở về đã lại muốn đi tiếp, càng khiến trong lòng lão cảnh giác.
"Đương nhiên là ta đi để lên kế hoạch cho đại nghiệp của chúng ta rồi. Có một số việc bây giờ chưa thích hợp cho ngươi biết, sau này sẽ nói cho ngươi." Thiên Nguyên Tử bật cười, sau đó cơ thể biến mất, một khắc sau đã rời khỏi Bắc Lý giới.
Lúc Thiên Nguyên Tử rời đi, sắc mặt của Bắc Lý lập tức trở nên vô cùng thâm trầm, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc.
"Thiên Nguyên Tử, ngươi tốt nhất đừng có giở mưu mô với ta! Ta đang cầm mạch sống của ngươi đấy!" Bắc Lý cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói.