Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 582: Nguyên giới của ngươi, chúng ta không cần!

Chương 582: Nguyên giới của ngươi, chúng ta không cần!




Trong hư vô chi cảnh, Thiên Nguyên Tử cau mày nhìn Trường Hà trước mắt. Trong tình huống bình thường, lão và Trường Hà sẽ không gặp nhau đột ngột thế này.

Lúc này Trường Hà đột nhiên chạy tới bên ngoài Bắc Lý giới tìm lão, không có thư mật báo trước, điều này khiến trong lòng Thiên Nguyên Tử rất khó chịu.

Nhỡ đâu bị Bắc Lý biết được, thì kế hoạch của lão sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí những bố cục thiết lập lúc trước đều sẽ bị phá hỏng.

"Nếu không có lý do thuyết phục thì ngươi nên biết hậu quả của việc mình đột ngột tới tìm ta." Thiên Nguyên Tử lạnh giọng nói với Trường Hà.

Trường Hà cảm nhận được sát ý trên người Thiên Nguyên Tử, trong lòng khẽ run lên.

"Thiên Cương vừa tới tìm ta." Trường Hà vội vàng nói.

Thiên Nguyên Tử nheo mắt hỏi: "Chẳng phải hắn đã đoạn tuyệt với ngươi rồi sao? Sao vừa quay người đi đã đến tìm ngươi rồi?"

Suy nghĩ của Thiên Nguyên Tử và Trường Hà rất giống nhau, lão bất giác liền nghĩ rằng trong này chắc chắn có âm mưu gì.

"Lão nói có thể nhường Thiên giới cho chúng ta, với điều kiện là chúng ta phải che chở cho lão an toàn." Trường Hà cười khổ nỏi.

Ngay cả bản thân lão cũng nghĩ rằng chuyện này không có khả năng, nhưng đây là việc trọng đại, một mình lão không quyết định được, phải tìm Thiên Nguyên Tử hỏi ý.

Lỡ đâu Thiên Cương nói thật thì sao?

Nếu lão từ chối, để Thiên Cương đi đầu quân cho các chúa tể Nguyên giới khác thì sợ rằng đến lúc đó Thiên Nguyên Tử sẽ giết lão mất.

Thiên Nguyên Tử nghe Trường Hà nói, đôi mày rậm nhíu chặt, vẻ mặt khó đoán.

"Vì sao lão bỗng nhiên lại nhìn thoáng ra vậy? Ngươi có phát hiện trên người lão có gì khả nghi không?" Thiên Nguyên Tử hỏi.

Cứ thế nhường cho người khác một Nguyên giới, thằng ngu cũng sẽ không làm việc đó.

Thiên Nguyên Tử tuyệt đối không tin Thiên Cương sẽ làm vậy.

"Bản thân yêu cầu mà lão đưa ra đã vô cùng khả nghi rồi, đúng không? Một Nguyên giới mà nói nhường là nhường, trừ phi lão ngu." Trường Hà cười khổ nói.

"Ngươi đã biết thế, còn tới tìm ta làm gì? Chẳng lẽ ta rảnh lắm sao? Ngươi biết rõ bên trong có âm mưu, vì sao còn muốn thử nhảy vào?" Thiên Nguyên Tử lạnh giọng quát.

Lão hết sức bất mãn với Trường Hà.

Trên đời này có bánh từ trên trời rơi xuống ư?

Không có!

Nếu có thì đằng sau chiếc bánh chắc chắn mang theo sát khí.

"Nhưng lão nói nếu ta không đồng ý thì lão sẽ đi tìm các chúa tể Nguyên giới khác, chắc chắn sẽ có người nào đó hợp tác với lão. Chúng ta không thể đánh cược, tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi một tiếng, xem chúng ta nên đưa ra quyết sách thế nào." Trường Hà trầm giọng nói.

Ánh mắt Thiên Nguyên Tử chợt lộ vẻ lạnh lẽo.

"Ha ha, thú vị đây." Lão bỗng bật cười.

Nụ cười của Thiên Nguyên Tử khiến Trường Hà hơi chột dạ.

"Được, đi thôi. Chúng ta sẽ đến gặp lão, xem rốt cuộc lão giở thủ đoạn gì." Thiên Nguyên Tử nói.

Trường Hà sửng sốt hỏi: "Ngươi cũng đi sao? Ngươi đến đó chẳng phải thân phận sẽ bị đưa ra ánh sáng sao?"

"Ta chỉ muốn nhìn xem lão có biết ta không. Nếu lão vừa gặp ta, mà thân phận của ta bị bại lộ, thì chứng tỏ điều gì?" Thiên Nguyên Tử hỏi đầy ẩn ý.

Trường Hà khẽ run lên, theo bản năng trả lời: "Tu Thần! Chứng tỏ lão đã là người của Tu Thần rồi! Là Tu Thần bảo lão đi mưu hại chúng ta!"

Hiện giờ thân phận của Thiên Nguyên Tử chỉ có mình Tu Thần biết. Bắc Lý cũng coi như biết, nhưng hiện giờ Bắc Lý không thể nào xất hiện cùng Thiên Cương được. Hai người này đang bị các chúa tể Nguyên giới khác cô lập, chỉ biết co đầu rụt cổ trong Nguyên giới của mình, nào còn nghĩ được gì khác.

"Coi như ngươi cũng có chút đầu óc." Thiên Nguyên Tử nói.

Trường Hà gật đầu, hai người biến mất giữa hư vô chi cảnh.

Lúc này Thiên Cương vẫn đang ngồi trong thần điện của Trường Hà, nhắm mắt dưỡng thần. Nhiệm vụ của lão vừa rõ ràng vừa đơn giản, đó chính là xem có thể câu được con cá lớn nào không, dẫn dụ một chân thân chúa tể đi vào Thiên giới, sau đó để Tu Thần xử lý.

Nếu không thể, thì cũng là việc hợp tình hợp lý. Nếu có thể, thì là niềm vui bất ngờ.

"Nhanh thật đấy." Thiên Cương bỗng mở mắt, mỉm cười nhìn hai người Thiên Nguyên Tử và Trường Hà trước mặt.

Có điều Thiên Nguyên Tử không phải là diện mạo lúc trước, mà là trong hình tượng áo đen.

"Xem ra kẻ áo đen này chính là người sau lưng ngươi. Trường Hà, quả nhiên ngươi đúng như ta nghĩ, đã hoàn toàn tách biệt khỏi chín đại Nguyên giới chúng ta." Thiên Cương nhìn Trường Hà, nói với giọng chế giễu.

Trường Hà chẳng tỏ vẻ gì, cũng không đáp lời.

Thiên Nguyên Tử hứng thú đánh giá Thiên Cương, dùng giọng nói khản đặc lên tiếng: "Ngươi thật sự muốn dùng Thiên giới để đổi lấy bình yên của mình?"

"Đương nhiên." Thiên Cương mỉm cười gật đầu, tư thái ung dung bình tĩnh.

"Ha ha, xem ra Tu Thần cũng có chút thủ đoạn, chẳng mấy chốc đã bắt được ngươi. Hiện giờ e rằng Thiên giới đã là của Tu Thần rồi. Hắn cố ý bảo ngươi phái hóa thân tới đây, là muốn lợi dụng Thiên giới để bày ra một sát trận, có thể lừa được ai thì lừa đúng không?" Thiên Nguyên Tử bật cười, giọng điệu đầy hứng thú.

Trường Hà ở bên cạnh nghe Thiên Nguyên Tử nói vậy, chợt ngây người, theo bản năng nhìn sang lão.

Không phải Trường Hà không nghĩ tới khả năng này, nhưng nói thẳng ra như vậy chẳng phải sẽ khiến đối phương đề cao cảnh giác hay sao? Đến lúc đó muốn hỏi gì cũng khó.

So với phản ức kinh ngạc của Trường Hà, Thiên Cương ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn, nói với một nụ cười: "Ngươi không cần thăm dò lời của ta. Giờ tin hay không là vấn đề cua các ngươi, chứ không phải của ta. Không tin thì ta đi tìm Nguyên giới khác. Lúc này các ngươi chi cần cho ta một đáp án là được. Muốn, hay là không muốn?"

Thiên Nguyên Tử nhìn chằm chằm Thiên Cương bằng đôi mắt sâu xa.

Giờ phút này, Thiên Cương cảm thấy xung quanh mình như biến thành luyện ngục vô biên, thần nguyên bắt đầu run rẩy vặn vẹo, một cảm giác sợ hãi thầm trỗi dậy trong lòng, khiến nụ cười trên mặt lão lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi kinh sợ.

"Nếu ta nói không muốn thì sao?" Thiên Nguyên Tử hỏi lại.

"Đương nhiên là ta đi tìm những người khác, hỏi xem bọn họ có đồng ý hay không." Thiên Cương nghiến răng, chật vật nói.

Uy áp của Thiên Nguyên Tử thật sự quá kinh khủng, đèn nén đến mức Thiên Cương không thở nổi.

"Ha ha." Nghe Thiên Cương nói vậy, Thiên Nguyên Tử bỗng thu lại khí thế, bật cười ha hả.

Thiên Cương như trút được gánh nặng, ngồi bệt xuống đất, thở từng hơi hổn hển, nhìn Thiên Nguyên Tử bằng ánh mắt hoảng hốt: "Cho nên, sự lựa chọn của các ngươi rốt cuộc là gì? Ta chỉ là một hóa thân, ngươi muốn giữ ta lại cũng chẳng sao. Ta vẫn còn có hóa thân khác có thể đi tìm người khác."

Thiên Nguyên Tử cười đáp: "Được, vậy ngươi đi tìm người khác đi. Nguyên giới của ngươi, chúng ta không cần."

Trường Hà nghe Thiên Nguyên Tử nói, nét mặt chợt thay đổi, nhìn lão với ánh mắt khó hiểu.

Trường Hà không biết vì sao Thiên Nguyên Tử lại quả quyết từ bỏ việc hợp tác với Thiên Cương như thế.

Thiên Cương nhìn Thiên Nguyên Tử, cười nói: "Được! Vậy thì cáo từ!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch