Chương 591: Những cái khác không quan trọng! Nhưng đẳng cấp nhất định phải cao!
Tu Thần nói đúng, ải thứ ba diệt sinh linh đối với Kinh Như Tuyết đã hoàn toàn lột xác chẳng tính là gì cả.
Thực ra sau màn lột xác vừa rồi của nàng, ý chí bản nguyên Thiên giới đã thừa nhận nàng rồi. Ải thứ ba này cũng chỉ là thủ tục mà thôi.
Lúc này Kinh Như Tuyết đứng lơ lửng trên không, mặt không biểu cảm.
Toàn thân nàng bốc ra khí tức vô cùng khủng khiếp, tỏa ra hào quang màu tím chói lòa trời đất.
Khí chất từ người Kinh Như Tuyết đã thay đổi, lúc trước là bình tĩnh trầm ổn, bây giờ lại có vẻ bá đạo bễ nghễ, khiến người ta không dám nhìn thẳng, mỗi một cử động đều toát ra khí tức khiến người ta phải quỳ xuống thần phục.
Kinh Như Tuyết nhìn hai tay mình, đôi mắt đầy vẻ kích động. Đó là cảm giác vừa hưng phấn vừa sảng khoái.
Lần này, rốt cuộc nàng có thể dựa vào ý chí của mình để chống đỡ qua ải, nhận được sự chấp nhận của ý chí bản nguyên Thiên giới, trở thành chúa tể Thiên giới mới.
"Không tệ."
Tu Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt Kinh Như Tuyết.
Nàng hơi sửng sốt, không ngờ nàng hoàn toàn không biết Tu Thần đến từ lúc nào.
Lúc trước nàng chỉ biết Tu Thần rất lợi hại, nhưng không có khái niệm cụ thể nào.
Nhưng bây giờ nàng đã trở thành chúa tể Thiên giới, cảnh giới tu vi đã lên đến cực hạn, nhưng nàng vẫn không thể nhìn thấu Tu Thần một chút nào! Hay cả quỹ đạo di chuyển của hắn nàng cũng hoàn toàn không biết.
"Thầy!" Kinh Như Tuyết lấy lại tinh thần, kích động gọi một tiếng, hốc mắt ửng đỏ.
Sau khi được Tu Thần công nhận và khen ngợi, trong lòng Kinh Như Tuyết vô cùng kích động.
Đối với nàng mà nói, không có gì quý giá bằng lời khen ngợi của Tu Thần.
Tu Thần mỉm cười, đưa hai tay ra. Kinh Như Tuyết lập tức nhào tới, ôm chặt lấy hắn.
Nàng khóc òa lên, lớn tiếng mà khóc.
"Thầy ơi!"
"Cuối cùng con cũng thành công rồi!"
"Con đã trở thành chúa tể! Từ nay về sau con có thể giúp thầy rồi! Thầy không cần phải xông pha một mình nữa!"
Kinh Như Tuyết vừa khóc vừa nói, hai hàng lệ rơi lã chã.
Tu Thần mỉm cười vỗ nhẹ bả vai nàng: "Vi sư biết ngươi sẽ thành công, đừng khóc nữa, lớn thế này rồi."
Kinh Như Tuyết vẫn ôm chặt lấy hắn tiếp tục khóc.
Tu Thần cũng không ngăn cản, cứ mặc nàng ôm lấy mình mà trút hết cảm xúc.
Những gian khổ nàng phải chịu đựng vừa rồi không thể dùng ngôn từ để diễn tả được. Đối với Kinh Như Tuyết mà nói, lần này sẽ khắc rất sâu vào trong ký ức nàng. Trong lòng nàng rất khổ sở, muốn khóc để trút hết ra ngoài.
Kinh Như Tuyết cứ thế ôm lấy Tu Thần, khóc gào lên.
Phải mất mấy canh giờ, Kinh Như Tuyết rốt cuộc mới ngừng khóc.
Tu Thần vỗ nhẹ lên lưng nàng, khẽ nói: "Được rồi, về thôi. Chúa tể đầu tiên của miếu Thiên Thần chúng ta, phải chúc mừng một phen mới được."
Kinh Như Tuyết buông Tu Thần ra, lau nước mắt trên mặt, gật đầu đáp: "Vâng, thưa thầy."
Một khắc sau, Tu Thần đưa Kinh Như Tuyết về Phù Tiên giới.
Kinh Như Tuyết lại một lần nữa vô cùng kinh ngạc, nàng thực sự không biết Tu Thần đã làm thế nào để đưa mình về cùng.
Người đến cảnh giới chúa tể, sự cảm nhận và kiểm soát thế giới đã gần như đạt được hoàn mỹ, nhưng dù là thế mà Kinh Như Tuyết vẫn không thể biết được Tu Thần đã làm bằng cách nào.
Hắn hoàn toàn không cần được sự đồng ý của Kinh Như Tuyết, muốn đưa nàng truyền tống đến đâu thì truyền tống đến đó.
Vậy thì chúa tể còn có ý nghĩa gì?
Trước mặt Tu Thần đều là rác rưởi hết!
Giờ phút này, Kinh Như Tuyết rốt cuộc đã hiểu Tu Thần mạnh đến cỡ nào, nàng cũng càng thêm có lòng tin đối với con đường phải đi sau này.
"Thầy ơi, với tu vi hiện giờ của thầy, thực ra đối phó với các chúa tể Nguyên giới khác chỉ cần một suy nghĩ thôi đúng không?" Kinh Như Tuyết tò mò hỏi.
Không một ai biết chuyện Tu Thần là tích điểm chuyển kiếp, Tu Thần cũng không bao giờ nói cho người khác. Đồ đệ, thuộc hạ, cha mẹ, người thân lại càng không nói, bí mật này sẽ được trôn chặt trong bụng hắn.
"Cũng phải xem điều kiện nữa. Hơn nữa chín đại Nguyên giới không hề đơn giản như trong tưởng tượng, dục tốc bất đạt, nôn nóng sẽ rất nguy hiểm." Tu Thần mỉm cười nói.
Kinh Như Tuyết khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị: "Thầy ơi, về sau con có thể chia sẻ khó khăn với thầy. Có một số việc thầy cứ bảo con đi làm là được, bảo người khác thì có phần thiếu đẳng cấp."
Sai khiến đồ đệ và thuộc hạ nửa chúa tể thay vì sai khiến một chúa tể đi làm nhiệm vụ, có vẻ như đẳng cấp thấp đi một chút.
Kinh Như Tuyết biết Tu Thần thích những thứ có đẳng cấp cao, bất cứ cái gì cũng ưu tiên về đẳng cấp.
Tu Thần bật cười ha hả: "Chỉ có ngươi là hiểu vi sư thôi!"
Kinh Như Tuyết cười nói: "Đương nhiên rồi, tôn chỉ của miếu Thiên Thần chúng ta chính là những cái khác không quan trọng, nhưng đẳng cấp nhất định phải cao!"
Tu Thần rất sảng khoái khi nghe thấy câu này, đúng là đệ tử hắn dạy dỗ có khác.
"Chúc mừng đại sư tỷ!"
Sở Nguyệt mừng rỡ chạy tới chúc mừng.
Kinh Như Tuyết cười hì hì ôm lấy Sở Nguyệt: "Thầy nói chúa tể tiếp theo của Bắc Lý giới chính là muội. Cố gắng lên!"
Sở Nguyệt gật mạnh đầu: "Muội biết rồi!"
"Như Tuyết thành công không?"
Mục Ngưng Sương cũng vui vẻ đi tới hỏi.
"Sư nương." Kinh Như Tuyết nũng nịu ôm lấy Mục Ngưng Sương.
Mục Ngưng Sương đã quen với cách xưng hô này, lúc đầu còn chột dạ và ngượng ngùng, nhưng bây giờ chỉ thấy bùi tai.
"Thành công thì tốt rồi. Đợi ở đây, ta đi làm cơm, đêm nay chúng ta sẽ ăn một bữa ra trò. A Nguyệt, ngươi gọi những người khác cùng về đi." Mục Ngưng Sương nói với Sở Nguyệt.
Mục Ngưng Sương cũng quay về phòng bếp. Thực ra trong miếu Thiên Thần, trừ Mục Ngưng Sương ra, những người khác không cần ăn uống gì. Nhưng Tu Thần rất thích hoạt động này, mọi người cũng đều quen vậy, cho nên mỗi lần có chuyện vui thì đều tụ tập ăn uống.
"Tự ngươi làm quen với cảnh giới chúa tể đi, vi sư đi gọi đám Nhuế Nhuế về." Tu Thần nói với Kinh Như Tuyết.
"Vâng thưa thầy, thầy đi thong thả." Kinh Như Tuyết cung kính nói.
Tu Thần trực tiếp biến mất, một khắc sau hắn xuất hiện bên trong một tòa thành.
Đây là một tòa thành phàm trần, một phần của Hạ Hoàng triều. Bên trong chính là lão tổ Hạ Đức Lễ, người có thực lực mạnh nhất Hạ Hoàng triều, tu vi Thánh Vương.
Dưới phàm trần mà có tu vi Thánh Vương đã là cực kỳ giỏi. Phải biết rằng bên trong Tán giới, sự tồn tại Thánh Vương đã là lợi hại nhất rồi.
Cha mẹ Tu Thần hiện đang ăn cơm trong một khách điếm, vừa nói vừa cười.
Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn ngồi bên cạnh, nhìn có vẻ cũng rất vui.
"Sư cô, người thực sự không muốn trở thành tu luyện giả sao?" Phương Nhuế Nhuế nhỏ giọng hỏi.
Trong mắt cô bé, trở thành tu luyện giả mới là an toàn nhất, hơn nữa Tu Thần có thể làm cho họ một bước lên trời. Chuyện tốt như vậy người khác cầu còn không được, vậy mà dường như họ hoàn toàn không thèm để ý.
Bối cảnh thế giới khác biệt, môi trường trưởng thành khác biệt, cho nên sự hiểu biết về tu luyện của họ cũng không giống nhau.