Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 592: Ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày phách lối!

Chương 592: Ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày phách lối!




Tu Ninh lắc đầu nói: "Không muốn, tu luyện chẳng thú vị gì. Tranh cường háo thắng, nghi ngờ lẫn nhau rất mệt mỏi. Tôi thích công việc bây giờ của mình, khảo cổ."

"Khảo cổ là gì?" Phương Nhuế Nhuế tò mò hỏi.

Thế giới này không có khái niệm khảo cổ, nếu miễn cưỡng nói đến thì đó là di tích. Mà di tích xuất hiện thì kèm theo đó sẽ là phân tranh.

"Chính là ngôi mộ và những vật dụng mà người cổ đại để lại sau khi chết đi. Cứ sau khi chết đi mà đào ra thì gọi là khảo cổ." Thượng Cung Cẩn nói.

Phương Nhuế Nhuế nhìn Thượng Cung Cẩn, hỏi: "Thượng Cung, sao ngươi biết?"

"Lần trước thầy có từng nói đến. Ngươi chưa nghe truyện Ma Thổi Đèn à?" Thượng Cung Cẩn buồn cười hỏi.

Phương Nhuế Nhuế chớp đôi mắt to, lẩm bẩm: "Ma Thổi Đèn là trộm mộ, không phải khảo cổ..."

"Khai quật phi pháp thì gọi là trộm mộ, khai quật hợp pháp thì gọi là khảo cổ." Tu Ninh che miệng cười nói.

Nghe giải thích như thế, cuối cùng Phương Nhuế Nhuế cũng hiểu.

"Sư gia gia, sư cô nãi, ăn cơm đi." Thượng Cung Cẩn gắp một cái đùi gà đặt vào bát Tu Viễn Quốc và bà Tu.

"Không cần khách sao đâu." Bà Tu cười nói.

Bà rất vừa lòng Thượng Cung Cẩn, cô gái vừa có khí chất vừa xinh đẹp thế này rất xứng với con trai mình.

Chỉ tiếc rằng, nàng lại là đồ đệ của Tu Thần.

Nhưng hình như sư đồ luyến cũng được ấy nhỉ? Dù sao họ cũng không phản đối, chỉ cần nhìn thái độ của Tu Thần và Thượng Cung Cẩn thôi.

"Thực ra thức ăn ở đây chẳng ngon chút nào, còn kém xa sư nương nấu." Phương Nhuế Nhuế khinh thường nói.

Bây giờ đồ ăn phàm trần đối với họ chẳng khác nào là rác rưởi trong rác rưởi. Ngoại trừ đồ ăn do Mục Ngưng Sương làm, họ tuyệt đối sẽ không ăn các đồ phàm trần khác.

Cũng chẳng còn cách nào, cha mẹ và em gái Tu Thần đều là người phàm, đi dạo cả một tòa thành đương nhiên là đói bụng. Họ không muốn uống mấy thứ tiên lộ, chỉ muốn ăn đồ ăn trần gian, nên mới tìm đến khách điếm to nhất trong thành.

"Nguyên liệu nấu ăn của sư nương cũng toàn là thiên tài địa bảo đỉnh cấp, so sánh sao được?" Thượng Cung Cẩn liếc mắt nhìn Phương Nhuế Nhuế.

"Choang!"

Đột nhiên, tiếng đồ rơi vỡ chợt vang lên, mấy người Thượng Cung Cẩn nhìn sang.

Chỉ thấy người bàn bên cạnh uống rượu đến mức mặt đỏ tía tai, lảo đảo đứng bật dậy, dưới đất còn có một chén rượu bị rơi vỡ.

"Tiểu nương tử, ngươi nói thế là không phải. Khách sạn Duyệt Lai này chính là khách sạn tốt nhất ở Hạ Đô chúng ta, bất kể là quy mô hay là hương vị ở đây đều là số một. Ngươi ăn đã đành, vì sao còn chê không ngon?" Một thanh niên say mèm, nói với vẻ khinh thường.

"Đúng vậy, trông dáng vẻ các ngươi xinh đẹp thế kia, sao miệng lại đê tiện vậy? Khách sạn Duyệt Lai là niềm tự hào của Hạ Đô chúng ta. Người xứ khác như ngươi sao có thể khinh nhờn?" Một tên mập mạp khác cũng hung hãn nói theo.

Phương Nhuế Nhuế đầy hứng thú nhìn đối phương, nở nụ cười quỷ dị, hỏi: "Thì sao?"

Trong mắt người ngoài dung mạo của họ chỉ bình thường, nên không gây ra náo động, chứ không chỉ dựa vào dung mạo của Thượng Cung Cẩn, dọc cả đường đi sợ rằng đã xảy ra rất nhiều lần "ngoài ý muốn" rồi.

Không cho người ngoài nhìn thấy hình dạng nguyên bản của họ cũng không phải chứng tỏ Thượng Cung Cẩn sợ điều gì, chủ yếu là không muốn làm hỏng tâm trạng vui vẻ của cha mẹ Tu Thần. Chứ không thì nàng chỉ cần một chưởng là có thể hủy cả vương triều này.

"Nên các ngươi nhất định phải xin lỗi! Xin lỗi chủ khách sạn này!" Một nam tử khác hung hãn nói.

Nhìn từ phản ứng của bọn họ, có thể thấy được khách sạn Duyệt Lai này rất được lòng người, ít nhất là khi có người nói xấu nó bên cạnh mình, sẽ khó chịu muốn ra tay dạy bảo một chút.

"Chúng ta không nói xin lỗi thì sao?" Tính xấu của Phương Nhuế Nhuế lại nổi lên.

Thượng Cung Cẩn trừng mắt liếc Phương Nhuế Nhuế nói: "Ngươi muốn tỉ thí gì với phàm nhân?"

"Mắng ta thì được, nhưng mà mắng sư gia gia là không được." Phương Nhuế Nhuế hừ lạnh nói, tiếp đó đứng dậy đi tới trước mặt đối phương.

Đối phương có năm người, người nào cũng cao to vạm vỡ, tu vi không cao lắm, nhưng ít nhất cũng là Tụ Khí cảnh. Còn bên Thượng Cung Cẩn trong mắt người ngoài đều là những người bình thường, không có chút tu vi nào.

Lúc này chưởng quỹ khách sạn cũng nghe thấy động tĩnh nên chạy tới.

"Sao vậy?" Chưởng quỹ nghi hoặc hỏi.

Có thể trở thành tửu lâu số một ở Hạ Đô, đương nhiên là bọn họ có bản lĩnh và tự tin nhất định, không hề sợ người khác gây chuyện.

"Chưởng quỹ, đám người này nói thực đơn ở khách sạn Duyệt Lai của các ngươi là rác rưởi. Việc này ngươi nhịn được sao?" Tên mập mạp chỉ vào Phương Nhuế Nhuế, giận dữ nói.

Chưởng quỹ nhìn Phương Nhuế Nhuế, tươi cười nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì, khẩu vị mỗi người mỗi khác. Chúng ta cũng không thể bắt tất cả mọi người đều ưa thích mùi vị ở đây, không cần phải xích mích vì chuyện này."

Phương Nhuế Nhuế nhìn ông chủ, lúc đối phương nói lời giọng điệu hết sức cao ngạo lại còn mang theo vẻ khinh bỉ, khiến cô bé rất khó chịu. Ẩn ý là Phương Nhuế Nhuế là một người không biết thưởng thức.

"Không được! Khách sạn Duyệt Lai của các ngươi là đại diện cho sự vẻ vang của Hạ Đô chúng ta! Người xứ khác được nếm thử là vinh hạnh của bọn họ, lại còn dám khinh bỉ! Xin lỗi!" Tên mập mạp không buông tha, giọng nói càng thêm nghiêm khắc.

Mấy đồng bọn của hắn cũng bước lên vây Phương Nhuế Nhuế vào giữa.

Thượng Cung Cẩn chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, chuyện này nàng không có tâm tư tham dự vào. Chơi đùa với một bầy kiến hôi có gì thú vị chứ? Không hứng thú.

Chỉ có Phương Nhuế Nhuế bỗng nhiên nổi lên tính xấu muốn chơi đùa với bọn họ mà tjooi.

"Hay là ngươi đi khuyên giải đi. Liệu có xảy ra chuyện gì không?" Tu Viễn Quốc giọng hỏi với vẻ lo lắng.

Không phải ông sợ Phương Nhuế Nhuế bị thiệt, ông biết rất rõ thực lực của hai cô nhóc này, người phàm trần làm sao mà đả thương được bọn họ.

Ông sợ nhóc con Phương Nhuế Nhuế kia ra tay không biết nặng nhẹ, lỡ giết chết người.

Dù sao cũng là người đến từ Địa Cầu, họ vẫn không thể nào tiếp nhận được mấy chuyện giết người. Đây cũng là nguyên nhân họ không muốn trở thành tu luyện giả.

Chém chém giết giết thực sự không phù hợp với quan niệm của họ. Không phải ai cũng có thể giống Tu Thần, vừa bắt đầu trâu bò là giết người không chớp mắt.

"Không sao, chúng ta cứ tiếp tục ăn đi, mặc kệ Phương Nhuế Nhuế." Thượng Cung Cẩn mỉm cười, vừa nói vừa gắp đồ ăn cho bà Tu.

Bà Tu cũng lo lắng nhìn sang, muốn đứng dậy bảo Phương Nhuế Nhuế bỏ qua đi, nhưng lại bị Tu Ninh kéo lại.

"Mẹ, mẹ làm gì thế? Nhuế Nhuế có thân phận gì, bọn họ có thân phận gì? Chúng ta là khách, không phải người của thế giới này nên không hiểu được. Mẹ đừng nhúng tay vào, Phương Nhuế Nhuế không sao là được rồi." Tu Ninh nhỏ giọng nói.

Bà Tu nhìn Phương Nhuế Nhuế một cái, tiếp đó thở dài, không xen vào nữa.

"Thầy?"

Tu Thần bỗng nhiên ngồi bên cạnh Thượng Cung Cẩn. Thượng Cung Cẩn nhìn thấy hắn, sợ giật bắn mình, sau đó lập tức nhìn về phía Phương Nhuế Nhuế với vẻ chột da.

Sợ là lần này Nhuế Nhuế sắp bị ăn đòn rồi!

Nàng biết Tu Thần coi trọng nhất là đẳng cấp. Giờ Phương Nhuế Nhuế lại muốn bắt nạt người phàm, việc đó sẽ làm giảm đẳng cấp.

Lúc này Phương Nhuế Nhuế vẫn chưa biết Tu Thần đã đến, vẫn đang giằng co với đối phương, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày phách lối.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch