Chương 593: Cảm giác tội lỗi? Hoàn toàn không tồn tại!
Tu Thần nhìn Thượng Cung Cẩn có vẻ chột dạ bên cạnh, mỉm cười liếc mắt nhìn Phương Nhuế Nhuế sau lưng.
Nhóc con này vẫn còn đang cãi nhau với đối phương, có xu hướng một lời không hợp là đánh nhau.
"Thầy ơi..." Thượng Cung Cẩn khẽ gọi một tiếng.
Tu Thần mỉm cười: "Chuyện gì vậy? Nhuế Nhuế muốn đánh nhau với người phàm trần à?"
Thượng Cung Cẩn cười gượng một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nha đầu kia ham vui quá, không nghe khuyên bảo..."
Tu Ninh ở bên cạnh nói: "Anh ơi, anh đừng phạt Nhuế Nhuế nhé? Cô bé cũng nói thật thôi mà. Đồ ăn ở đây hoàn toàn kém xa so với đồ chị dâu nấu."
Tài nấu nướng của Mục Ngưng Sương đối với Tu Ninh mà nói chính là mỹ vị nhân gian, cuộc đời này cô chưa bao giờ được ăn những món ngon như thế. Mặc dù đồ ăn ở khách sạn Duyệt Lai này có mùi vị không tệ, nhưng nếu đã từng ăn đồ do Mục Ngưng Sương nấu thì khi ăn những thứ khác đều không sao bằng được.
Tu Thần nhìn em gái, nói: "Người có tu vi nửa chúa tể còn đi cãi nhau với người ở tầng lớp thấp nhất, chưa nói đến chuyện hạ thấp đẳng cấp, mà lỡ đâu không biết nặng nhẹ tung một chưởng phá nát cả hoàng triều này thì biết làm sao? Dù sao những người khác cũng đều vô tội."
Nghe hai chữ "đẳng cấp", Tu Ninh nhất thời á khẩu không trả lời được. Còn Thượng Cung Cẩn bên cạnh thì khóe miệng không khỏi co giật, nàng biết ngay Tu Thần sẽ nghi thế mà.
Nhưng đó cũng là sự thật, việc này thực sự hạ thấp đẳng cấp.
Giống như ngươi đi cãi nhau với một con kiến, giơ tay là có thể bóp chết, hoặc là ngươi đứng dậy chợt nhìn thấy có một con tôm bò lên cao nhìn mình, thế là ngươi muốn đi cãi nhau với nó. Việc này có vẻ hơi thần kinh.
"Ta đi kéo nàng ta về!" Thượng Cung Cẩn vội vàng đứng dậy đi về phía Phương Nhuế Nhuế.
Tu Thần cười lắc đầu.
"Con ăn chưa? Đồ ăn ở đây cũng không khó ăn đến vậy đâu, cũng tạm được. Bố đi lấy bát đũa cho con nhé." Tu Viễn Quốc thấy con trai đến, hỏi.
Tu Thần lắc đầu đáp: "Con không ăn đâu, lát nữa còn có tiệc."
Nghe thấy có tiệc, mắt Tu Ninh sáng lên, vội vàng hỏi: "Chị dâu nấu hả?"
Bây giờ Tu Ninh cứ mở miệng là kêu chị dâu, gọi rất thuận miệng.
Vợ chồng Tu Viễn Quốc thì khá yêu thích dạng Thánh Nữ như Thượng Cung Cẩn, nhưng Tu Ninh thì khác, cô cảm thấy Mục Ngưng Sương là tốt nhất. Luận về dáng vẻ cả hai người đều là mỹ nữ siêu cấp, không thể phân hơn thua, luận về khí chất Thượng Cung Cẩn là cao quý nhất, nhưng không hiểu vì sao Tu Ninh lại cảm thấy Mục Ngưng Sương tốt hơn.
Có lẽ cô cho rằng để yêu đương thì Thượng Cung Cẩn phù hợp, nhưng để sống cuộc đời vợ chồng thì Mục Ngưng Sương hợp hơn.
"Ngoài nàng ấy ra, toàn bộ miếu Thiên Thần cũng không có ai biết nấu cơm cả." Tu Thần nói.
Tu Ninh nở nụ cười gian xảo, nói với cha mẹ: "Bố mẹ, nghe thấy chưa?"
"Nghe thấy cái gì?" Tu Thần sửng sốt hỏi.
Trên mặt ông bà Tu Viễn Quốc lộ ra nụ cười vui mừng.
Tu Thần có chút khó hiểu.
"Em gọi mấy người Thượng Cung Cẩn là chị dâu, anh nhấn mạnh là đồ đệ không cho em gọi bậy bạ. Em gọi chị Ngưng Sương là chị dâu, thì anh chấp nhận ngay. Ối chà chà, anh trai em ơi, anh còn muốn giấu em với bố mẹ à?" Tu Ninh bật cười, trông đầy đắc ý.
Tu Thần cũng không khỏi cười theo, mắng: "Ăn cơm của em đi."
"Thần Nhi này, có phải con với Ngưng Sương đang yêu nhau rồi không? Nếu thật là vậy thì chuyện hôn lễ cũng cần phải lên chương trình đi chứ? Mẹ và bố con biết con bận rộn làm việc lớn, nhưng hai thân này đã già rồi. Con cho mẹ với bố con ôm cháu trai rồi tiếp tục làm việc của mình. Để bố mẹ trông cháu trai là được rồi." Bà Tu nói với giọng tràn đầy mong đợi.
Bà nằm mơ cũng muốn ôm cháu trai, hơn nữa Tu Thần còn rất có điều kiện. Nhưng hắn lại không gấp gáp khiến hai người họ rất sốt ruột.
Tu Thần nghe mẹ mình hỏi đến vấn đề này, khóe miệng lập tức giật giật.
Cứ trò chuyện một lúc là lại quay về chuyện giục cưới này.
Bây giờ Tu Thần vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, hiện giờ hắn chỉ muốn mau chóng chiếm được chín đại Nguyên giới, sau khi chiếm được rồi thì mình muốn buông thả thế nào cũng được, lúc ấy cân nhắc cũng chưa muộn.
"Được rồi. Tự nó có suy nghĩ của mình, bà cứ hỏi suốt làm gì. Bây giờ địa vị của Thần Nhi cao như thế, chắc chắn là sẽ cưới vợ. Bà đừng giục mãi thế." Tu Viễn Quốc lên tiếng nhắc vợ.
Bà Tu lập tức trừng mắt lườm chồng một cái: "Ông đừng có giả vờ làm người tốt, trong lòng ông có khi còn thèm bế cháu trai hơn tôi ấy chứ."
"Tôi nghĩ cái gì? Tôi rất sáng suốt đấy. Thần Nhi kết hôn hay không cũng chẳng hề gì, chỉ cần nó vui vẻ là được rồi." Tu Viễn Quốc không phục nói.
"Ông nói thế mà không biết xấu hổ à?" Bà Tu khinh bỉ nói.
Tu Thần thấy cha mẹ đấu khẩu, lắc đầu cười nói: "Được rồi, bố mẹ đừng đóng kịch nữa. Chuyện của con con sẽ tự mình sắp xếp ổn thỏa. Về thôi nào."
"Không đợi họ sao?" Tu Ninh hỏi.
Tu Thần liếc mắt nhìn sau lưng, Phương Nhuế Nhuế đang bị Thượng Cung Cẩn kéo lại, trên mặt nhóc con này lộ ra vẻ chột dạ.
Đám hán tử đằng sau vẫn không chịu buông tha, trông thấy Phương Nhuế Nhuế bị kéo đi định tiến lên phía trước giữ cô bé lại, sau đó bị cô bé vung tay đánh bay ra khỏi tửu lâu.
Chưởng quỹ trông thấy thế lập tức nổi giận. Dù sao khách sạn của họ cũng rất có danh tiếng, từ trước tới nay chưa ai dám gây sự ở đây, bởi vì chủ nhân đứng sau bọn họ chính là tam hoàng tử của hoàng tộc Đại Hạ.
"Dừng tay!"
Chưởng quỹ nổi giận quát lên.
Trong nháy mắt, ba cao thủ Pháp Tướng cảnh xuất hiện bên cạnh lão.
"Ngăn bọn họ lại cho ta!" Chưởng quỹ ra lệnh.
Ba cao thủ Pháp Tướng cảnh kia đồng loạt xông lên, giữ Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn lại, vẻ mặt tràn đầy sát khí.
Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn cùng dừng lại, nhìn về phía chưởng quỹ sau lưng với nét mặt kỳ quặc.
"Nói đồ ăn chúng ta không ngon cũng không sao, nhưng lại đả thương người trong tửu lâu của chúng ta, thì chuyện này ta không thể để yên được." Chưởng quỹ sầm mặt nói.
"Ngươi khẳng định?" Phương Nhuế Nhuế cười hỏi.
Lúc này, một người làm từ dưới lầu chạy lên, nói thầm vào tai chưởng quỹ gì đó. Ánh mắt chưởng quỹ vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Nhuế Nhuế, nghe người dưới bẩm báo xong lão khẽ gật đầu.
"Bọn họ chỉ bị thương nhẹ, ta không làm khó các ngươi nữa, chỉ cần bồi thường cho hắn và những thiệt hại gây ra cho tửu lâu, sau đó xin lỗi bọn họ thì chuyện này coi như xong." Chưởng quỹ nói.
"Nếu ta nói không thì sao?" Phương Nhuế Nhuế cũng bắt đầu nổi cáu.
Trông thấy Tu Thần tới, cô bé vốn chột dạ muốn chuồn, nhưng đám người kia không biết phải trái buông lời mắng mỏ đã đành, còn dám động thủ nên cô bé mới đánh bay bọn chúng, hơn nữa chỉ là đánh bay mà thôi, không hề gây ra thương tích.
Bây giờ nghe chưởng quỹ nói vậy, Phương Nhuế Nhuế nhất thời mất hứng.
Cô bé giết đám người này chẳng khác nào giết chết một con kiến, hoàn toàn không tồn tại cảm giác tội lỗi nào.
"Vậy thì hôm nay các ngươi sẽ không đi được. Ta không biết người xứ khác các ngươi có thân phận gì, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết bối cảnh của khách sạn Duyệt Lai chúng ta. Nơi đây thuộc sở hữu của tam hoàng tử hoàng tộc Đại Hạ. Các ngươi gây chuyện ở đây chính là bất kính với hoàng tộc. Ngươi cảm thấy ta có thể để các ngươi cứ thế rời đi sao?" Chưởng quỹ cười lạnh hỏi, thần thái vô cùng ngạo mạn.