Chương 597: Mở miệng nói càn! Không thấy được mặt trời ngày mai!
"Ngươi nói cái gì?"
Sắc mặt tam hoàng tử lập tức trở nên vô cùng khó coi, toàn thân bốc ra sát khí hừng hực.
Hoàng đế hoàng tộc Đại Hạ không phải ai cũng có thể khinh thường!
Cuộc đời này y bội phục nhất hai người, một là lão tổ tông, người còn lại chính là Hạ Phục Ma, cha y.
Trong hoàng tộc Đại Hạ, thậm chí gồm cả các hoàng triều xung quanh, Hạ Phục Ma vô cùng có uy tín, được vinh danh là đế vương đệ nhất vạn năm, bất kể là thực lực hay thủ đoạn đều khiến người ta rất nể phục.
"Dược lão, ngươi nói vậy có gánh vác được trách nhiệm không? Bệ hạ hoàng triều Đại Hạ ta hiện giờ có danh tiếng cao siêu cỡ nào. Ai dám nói tiêu diệt Đại Hạ ta?" Một phụ tá Hóa Thần cảnh ở bên cạnh trầm giọng quát.
Dược lão vẫn tái mét mặt như trước, hồi tưởng lại nỗi tuyệt vọng khiến lão đến giờ vẫn còn kinh hồn táng đảm.
"Đối phương rất lợi hại, ít nhất khi ta đứng trước mặt hắn không hề có chút sức phản kháng nào. Thậm chí ta còn không biết làm sao hắn có thể giam cầm được ta như thế." Dược lão gấp gáp nói.
Tam hoàng tử cao mày, y biết Dược lão sẽ không lôi những chuyện như thế này ra đùa giỡn, tức là thực sự có một người rất lợi hại đang khiêu khích thể diện hoàng triều Đại Hạ bọn họ.
"Hắn ở đâu?" Tam hoàng tử hỏi.
Chuyện này y tuyệt đối không thể mặc kệ, dù đối phương có thể rất lợi hại, nhưng nếu y giải quyết được việc này thì đó chính là công lớn. Y sẽ càng có ưu thế trong trận chiến tranh giành ngôi vị thái tử.
"Ở khách sạn Duyệt Lai. Tam hoàng tử, có lẽ vẫn phải báo cáo chuyện này lên trên! Ta thấy với thực lực của đối phương, kể cả toàn bộ chúng ta gộp lại cũng không phải là đối thủ của hắn!" Dược lão run giọng nói.
Thế lực của tam hoàng tử ở hoàng triều Đại Hạ rất lợi hại. Bản thân y cũng là cường giả Đế cảnh, thuộc hạ còn có hai Đế cảnh nữa, Hóa Thần cảnh cũng có hơn hai mươi người. Đây là một thế lực vô cùng mạnh.
Vậy mà Dược lão cảm thấy vẫn chưa đủ, đối phương đã dám trắng trợn khinh nhờn hoàng triều Đại Hạ, nếu không phải người ngu thì chính là có sức mạnh thật sự.
Đối phương nhìn giống đồ đần sao?
Rõ ràng là không phải.
Vậy thì chỉ có khả năng thứ hai, đối phương có sức mạnh!
"Đi thôi." Tam hoàng tử lạnh giọng nói.
Y thực sự không tin đối phương có thể làm gì được mình, hơn nữa khách sạn Duyệt Lai cách hoàng đô cũng không xa, chỉ cần xảy ra trận chiến giữa các cường giả, thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các cao thủ trong hoàng đô, họ có thể chạy đến trong chớp mắt.
Dược lão vẫn còn muốn nói nữa, nhưng thấy vẻ mặt âm u của tam hoàng tử thì lại nuốt lời muốn nói xuống.
Mặc dù lão là sư phụ của tam hoàng tử, nhưng dù sao đối phương cũng có thân phận hoàng tử, lại có tài nguyên của hoàng tộc đắp vào, cho nên tu vi đã vượt xa lão để bước vào Đế cảnh. Thân phận của lão lúc này chỉ được coi là thuộc hạ.
Một đoàn người đi về phía khách sạn Duyệt Lai.
Tu Thần bảo Thượng Cung Cẩn đưa cha mẹ và em gái mình về trước, chuyện về sau không nên để họ thấy thì tốt hơn, dù sao cũng sẽ rất tanh máu. Họ sống ở thời thái bình thịnh thế, năng lực tâm lý không được cao.
Lúc tam hoàng tử đi tới khách sạn Duyệt Lai, Tu Thần đang nhàn nhã uống trà. Chưởng quỹ vẫn ngồi bệt dưới đất cạnh cửa. Lúc trông thấy tam hoàng tử đi tới, sắc mặt đang trắng bệch của chưởng quỹ bỗng đỏ lên đầy kích động, lão đứng dậy chạy tới.
"Tam hoàng tử, rốt cuộc ngài cũng đến rồi! Tên này! Chính tên này đã khinh nhờn hoàng tộc!" Chưởng quỹ chỉ vào Tu Thần, run giọng nói.
Khoảng thời gian chờ đợi này đối với lão chẳng khác nào giày vò, lão muốn chạy, nhưng không dám, chỉ ngồi trơ mắt nhìn Tu Thần nhàn nhã uống trà. Nếu tam hoàng tử còn không đến, có lẽ lão sẽ đi đời mất.
Tam hoàng tử không để ý đến chưởng quỹ, chỉ nhìn Tu Thần trừng trừng. Cường giả Hóa Thần cảnh ở bên cạnh cũng nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm. Nhưng sau đó bọn họ đều tỏ ra nghi ngờ.
Nam tử trước mặt này hình như không có bất cứ tu vi gì?
Chẳng lẽ là hắn che giấu?
Cường giả rất ít khi làm mấy chuyện như che giấu tu vi, chẳng ai tự nhiên lại đi giấu tu vi của mình để kẻ yếu khinh thường chế giễu cả.
Cường giả cũng có tôn nghiêm, muốn được kẻ yếu bái lạy kính trọng.
Ánh mắt Dược lão nhìn Tu Thần vẫn lộ ra vẻ sợ hãi. Lão rõ ràng đã được trải nghiệm sự khủng khiếp từ Tu Thần, lão không thể nào phản kháng nổi khi đứng trước mặt hắn. Lúc này tâm trạng lão càng thêm bất an lo sợ, lão cho rằng dù có bao nhiêu cao thủ tới đây chăng nữa thì vẫn không thể trở thành đối thủ của nam tử thần bí này.
"Ngươi là ai?" Tam hoàng tử lạnh giọng quát hỏi.
Tu Thần mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống bàn, lấy chiếc đồng hồ mấy người Kinh Như Tuyết tặng cho mình ra xem,nói: "Các ngươi còn có nửa khắc, hết nửa khắc này mà Hạ Phục Ma không tới, thì hoàng triều Đại Hạ các ngươi sẽ không còn nữa."
"Láo xược! Tục danh của bệ hạ há để cho hạng người vô danh như ngươi gọi sao? Lập tức quỳ xuống!" Một cường giả Hóa Thần cảnh nghe Tu Thần nói vậy, bèn quát lên.
Các cường giả Hóa Thần cảnh xung quanh bắt đầu tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, bao vây Tu Thần lại. Chỉ cần tam hoàng tử ra lệnh một tiếng thì bọn họ sẽ lập tức ra tay bắt Tu Thần lại.
Tam hoảng tử nheo mắt lại, đi tới ngồi xuống trước mặt Tu Thần.
Dược lão muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của tam hoàng tử ngăn lại. Lão đành cười khổ một tiếng, đứng bên cạnh y, nếu Tu Thần động thủ thì lão có thể dốc hết khả năng chống đỡ cho tam hoàng tử.
Tam hoàng tử nhìn Tu Thần từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: "Ngươi tìm bệ hạ có chuyện gì? Chắc ngươi không phải là người hoàng triều Đại hạ đúng không?"
Tu Thần vẫn mỉm cười, nhìn tam hoàng tử nói: "Có một số việc ngươi không nhúng tay vào được. Ngoan, nghe lời, gọi phụ hoàng của ngươi tới đây, không thì sẽ bị diệt tộc."
Mí mắt tam hoàng tử khẽ run lên, cả khuôn mặt đều sầm lại, y nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi thực sự cho rằng chúng ta không trị được ngươi? Ngươi thực sự cho rằng một mình ngươi có thể đối đầu với hoàng tộc Đại Hạ ta? Hoàng tộc Đại Hạ ta có vô số cường giả, lần này mặc dù chỉ có ta là tu vi Đế cảnh đến đây, nhưng trong hoàng cung còn có cả Thánh Tôn và Thánh Vương, chỉ cần vài hơi thở là họ có thể tiêu diệt ngươi."
"Bây giờ ta tới chính là để giải quyết vấn đề. Dược lão đã bẩm báo toàn bộ chuyện cho ta biết, khách sạn Duyệt Lai làm việc quả thật có chút không thích hợp, nhưng đó cũng không phải là thứ để ngươi viện cớ mà cuồng ngôn. Bây giờ ngươi phải giải thích rõ ràng, trả lại sự công bằng cho hoàng tộc Đại Hạ ta. Nếu không ngươi chỉ có chết."
Tam hoàng tử nói chuyện đầy bá đạo và uy hiếp, ý tứ cũng rất rõ ràng. Nếu Tu Thần không cho được lời giải thích hợp lý, thì y sẽ lập tức khiến Tu Thần diệt vong.
Tu Thần bật cười: "Ngươi cảm thấy tu vi của ta đến đâu?"
Tam hoàng tử sửng sốt, lắc đầu đáp: "Không nhìn ra."
Y là người thẳng tính, hơn nữa cũng không cần phải quanh co vòng vèo, không nhìn ra thì bảo không nhìn ra.
"Nhưng mà ta biết bất kể ngươi có tu vi gì, là che giấu thật hay che giấu giả, nếu đã đắc tội với hoàng tộc Đại Hạ ta thì ngươi sẽ không được thấy mặt trời ngày mai." Tam hoàng tử dừng một chút, sau đó lại thêm một câu.