Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 599: Vị vua phàm trần! Hạ Phục Ma!

Chương 599: Vị vua phàm trần! Hạ Phục Ma!




Tất cả mọi người đều bị chiêu này của Tu Thần dọa sợ hết hồn, phải nghi ngờ cuộc sống.

Nhất là tam hoàng tử, tu vi của y cao nhất, cho nên thủ đoạn của Tu Thần quỷ dị đến mức nào, khiến người ta kinh hãi ra sao, y là người rõ nhất.

Đây là mạnh ư?

Không thể dùng từ sức mạnh để hình dung chiêu thức vừa rồi!

Giết người không cần bất cứ động tác nào?

Chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là giải quyết xong?

Thực lực này phải là cường giả cấp bậc nào mới có thể đạt được?

Giờ phút này, tam hoàng tử bỗng nhiên có phần tin tưởng những gì Tu Thần vừa nói.

"Các ngươi còn hai mươi giây." Tu Thần lại nhìn đồng hồ, mỉm cười nói.

Hắn là người nói lời giữ lời.

Cả người tam hoàng tử run lên, lúc trước y phỉ nhổ vào những gì Tu Thần nói, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Y không đối phó được!

Thậm chí toàn bộ thế lực của y cộng lại cũng không phải là đối thủ của Tu Thần, cho nên lúc này chỉ có thể cầu cứu hoàng cung!

Tam hoàng tử giơ tay phải ra phía trước, nắm vào không khí, một bùa chú màu vàng xuất hiện trong tay y.

Bùa chú này là ngọc phù cứu mạng của người trong hoàng tộc bọn họ, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không sử dụng.

Tình hình hiện giờ chính là lúc vạn bất đắc dĩ, cho nên tam hoàng tử không chút do dự bóp nát ngọc phù.

Đám người Dược lão bên cạnh thấy tam hoàng tử bóp nát ngọc phù, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng. Hoàng tử bóp nát ngọc phù là chuyện vô cùng lớn, đến lúc đó cường giả của hoàng tộc Đại Hạ chắc chắn sẽ tới, thậm chí cả lão tổ tông cũng có mặt, nhưng bệ hạ thì chưa chắc đã đến!

Hắn có thân phận gì?

Không có khả năng hoàng tử xảy ra chuyện thì lão sẽ đích thân ra tay.

Thời gian lúc này chỉ còn lại mười mấy giây, lỡ đâu bệ hạ không đến, thì chẳng phải tất cả sẽ xong đời sao?

Nhất thời trong lòng mọi người đều run rẩy, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, mặt mũi tái nhợt.

Chuyện đám người Dược lão nghĩ đến chẳng lẽ tam hoàng tử lại không nghĩ đến?

Trong lòng y bây giờ cũng vô cùng sốt ruột, miếng ngọc phù này là ngọc phù có độ nguy hiểm cao nhất. Nhưng y không dám chắc phụ hoàng của mình sẽ đến.

Tu Thần ung dung uống trà, hắn chẳng thèm quan tâm đến những chuyện đó.

Mấy người Phương Nhuế Nhuế chỉ cần một chưởng là phá nát hoàng triều Đại Hạ, huống chi là hắn?

Cho nên bảo Hạ Phục Ma tự mình đến, chủ yếu nhất vẫn là vấn đề đẳng cấp.

Một người trâu bò như hắn, sao lại có chuyện tự mình đi tìm người khác chứ?

"Uỳnh..."

Trong chốc lát, không gian chợt hỗn loạn lắc lư, sau đó bên cạnh tam hoàng tử nứt ra một cánh cổng hư không hình tròn, mười mấy người từ bên trong đi ra.

Mười cường giả Thánh Tôn cảnh và ba cường giả Thánh Vương!

Với lực lượng này ở phàm giới đã được coi là vô cùng hung tàn rồi. Một hoàng triều nho nhỏ mà cũng có thể sánh ngang với thực lực của Thiên Nguyên Đại lục.

Dẫn đầu là Tam Nguyên Thánh Vương, người này tóc bạc má hồng, đôi mắt đen nhánh ánh lên vẻ tang thương. Lúc lão vừa xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy hô hấp của mình như bị nghẹn lại, trong lòng như có một tảng đá lớn đè xuống, vô cùng khó chịu.

Người này chính là hoàng đế khai quốc của hoàng tộc Đại Hạ, Hạ Vô Ưu! Tu vi Tam Nguyên Thánh Vương!Bên cạnh Hạ Vô Ưu có hai lão giả, một ông lão, một bà lão, mặt mũi nhăn nheo, bộ dạng gầy yếu.

Hai người này có tu vi Nhất Nguyên Thánh Vương, là hai đại quốc sư của hoàng triều Đại Hạ, cũng là đồ đệ của Hạ Vô Ưu!

"Hoàng gia gia!"

Tam hoàng tử trông thấy Hạ Vô Ưu, trong lòng run rẩy, giọng nói cũng phát run.

Bệ hạ không tới!

Đám người Dược lão cũng mặt mày xám như tro.

Bây giờ chắc hẳn đã hết thời gian rồi.

Thái Thượng Hoàng và hai quốc sư kia có thể đối phó với Tu Thần được không? Nếu không đối phó được, thì chẳng phải chứng tỏ hoàng triều Đại Hạ của bọn họ sắp diệt vong rồi ư?

Hạ Vô Ưu không để ý đến tam hoàng tử, mà né người sang một bên. Một bóng người từ trong cửa hư không chậm rãi đi ra.

Người này mặt long bào màu tím bạc, gương mặt đầy chính khí cương nghị, mang đến cho người ta cảm giác bá khí vô song, đôi mắt dường như chứa ngàn sao trên trời, mênh mông thần bí, làm người khác không dám nhìn thẳng.

Mọi người sững sờ, sau đó mừng húm.

Đây là hoàng đế hoàng triều Đại Hạ!

Hạ Phục Ma!

Đám người tam hoàng tử nhìn thấy hoàng đế tới, rốt cuộc thở dài một hơi.

Ít nhất họ đã đạt được yêu cầu của Tu Thần.

Hạ Phục Ma bước ra, nét mặt lạnh lùng. Lão tổ tông bên cạnh dường như cũng rất kính sợ hắn, đầu vẫn luôn cúi thấp.

"Phụ hoàng! Người trước mặt rất quỷ dị lợi hại, con thực sự không có cách nào..." Tam hoàng tử vội vàng lên tiếng, nhưng nói được một nửa đã bị Hạ Phục Ma phất tay ngăn lại.

"Ngươi thực sự không có cách nào?" Hạ Phục Ma lạnh giọng hỏi.

Nghe Hạ Phục Ma hỏi, mí mắt Hạ Vô Ưu cùng hai quốc sư khác chợt giật giật, họ kinh ngạc nhìn về phía Tu Thần.

Ít nhất trong mắt họ, không nhìn ra được Tu Thần có bất kỳ điều gì lợi hại.

"Bệ hạ, người kia là ai?" Hạ Vô Ưu nhíu mày hỏi.

Một lão tổ tông, hoàng đế khai quốc, người xây dựng hoàng triều Đại Hạ, vậy mà giờ đây phải khúm núm trước mặt hoàng đế, riêng việc này cũng rất khiến người ta kinh ngạc.

Tam hoàng tử thì không sao, nhưng Dược lão và những người kia thì khác, hình tượng này khiến bọn họ cảm thấy rất không chân thực.

"Ta cũng rất muốn biết." Hạ Phục Ma nheo mắt, tiếp đó ngồi xuống trước mặt Tu Thần.

Tu Thần mỉm cười nhìn hắn, quan sát đối phương từ trên xuống dưới một phen.

"Có chút thú vị." Tu Thần bật cười nói.

"Láo xược! Nhìn thấy bệ hạ còn không mau quỳ xuống?"

Lão giả quốc sư trông thấy Tu Thần phách lối, vô lễ như vậy, lập tức nổi giận, khí thế toàn thân bốc lên ngùn ngụt, ép thẳng về phía Tu Thần.

Một khí thế của Thánh Vương cảnh đối với người bình thường chắc chắn là tai họa khủng khiếp, nhưng khi khí thế đó đến gần Tu Thần thì lập tức biến mất. Tất cả mọi người ngây ngẩn, gồm cả lão tổ tông Hạ Vô Ưu cũng không khỏi sững sờ.

Vậy mà một chút động tĩnh cũng không có?

Xung quanh cơ thể đối phương không hề có bất cứ dao động chân nguyên linh khí gì cả? Hắn làm thế nào phòng thủ được đòn tấn công từ khí thế lần này?

Đôi mắt Hạ Phục Ma chợt lóe lên ánh sáng, hắn nói: "Ngươi biết thân phận của ta?"

"Thân phận của ngươi thần bí lắm sao?" Tu Thần không nhịn được bật cười.

Tên này có khí thế kinh người, rất có phong phạm của đại lão, nói trắng ra thể hiện rất có đẳng cấp trước mặt mình, đây chính là điều mà Tu Thần không thích.

"Vậy ngươi là ai? Hình như ta chưa từng gặp ngươi trong Phù Tiên giới." Hạ Phục Ma hỏi.

Tu Thần mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại đặt xuống bàn, nói: "Còn rất nhiều chuyện ở Phù Tiên giới mà ngươi không biết. Dù sao ngươi cũng chỉ là một hoàng đế trong hoàng tộc nho nhỏ dưới phàm trần mà thôi, không biết là chuyện rất bình thường."

Hạ Phục Ma nghe Tu Thần nói vậy, sắc mặt sầm lại, khí thế sắc bén như lưỡi đao bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, trong lòng sinh ra nỗi tuyệt vọng.

Thời khắc này, thực lực của hắn rốt cuộc cũng bộc phát ra.

Tam hoàng tử và đám người Hạ Vô Ưu ở bên cạnh hoàn toàn ngơ ngác.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch