Chương 602: Lòng tự trọng của ngươi rốt cuộc là gì?
Hạ Phục Ma buông lời khiêu khích khinh bỉ như thế, khiến đám người tam hoàng tử và Hạ Vô Ưu sợ túa mồ hôi lạnh.
Bây giờ đã xác định được thân phận của Tu Thần, lời này của hắn ta khác gì đắc tội Tu Thần?
Lỡ đâu hắn mất vui, trực tiếp xử lý hết bọn họ thì làm sao?
Trong thế giới này thực lực chính là chân lý, kẻ yếu không thể đắc tội cường giả. Hắn giết ngươi thì chẳng có ai dám giúp ngươi báo thù, huống chi thân phận của đối phương là sự tồn tại trâu bò nhất Phù Tiên giới?
Tu Thần nhìn vẻ mặt đầy trào phúng của Hạ Phục Ma, không hề tức giận, vẫn cười nói: "Nhìn ra được chuyện năm đó đã khiến ngươi thay đổi rất nhiều."
"Chỉ cách một bước, nhưng vĩnh viễn không thể trở mình được. Ngươi nói xem như thế đã đủ để thay đổi nhiều hay chưa?" Hạ Phục Ma nói.
Dù bây giờ hắn ta đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng mỗi lần nhớ tới trong lòng lại đau đớn khó chịu như bị ngũ độc phệ hồn.
Thật sự chỉ còn kém một bước!
Nhưng lại là một bước xa xôi nhất!
Đối với cấp bậc này mà nói, chỉ một bước thôi cũng sẽ bị đánh đến mức ngàn đời không ngóc đầu dậy nổi.
"Cho nên đây chính là nguyên nhân bây giờ ngươi dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với ta? Ngươi không sợ chết, hay không sợ ta? Cho rằng ta sẽ không ra tay với ngươi?" Tu Thần hơi nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm Hạ Phục Ma, hỏi.
Hạ Phục Ma biến sắc, theo bản năng nuốt nước miếng, nói: "Bây giờ ngươi đã ngồi vào vị trí cao nhất rồi, chẳng lẽ còn ra tay với sự tồn tại như ta sao? Ta không hề có bất cứ sự uy hiếp nào đối với ngươi mà, đúng không?"
Tu Thần bật cười, chậm rãi đứng dậy, đưa lưng về tất cả những người trên lầu và ngoài đường đang nhìn về phía này.
Cả tòa nhà và đường đi chợt trống rỗng, tất cả mọi người đều bị đuổi đi, nơi này trở nên tiêu điều vắng vẻ.
"Ta ngồi vào vị trí nào là việc của ta, nhưng thái độ của ngươi không tốt lại là vấn đề của ngươi. Nể tình ngươi năm đó cũng là một nhân vật, ta cho ngươi lựa chọn cách chết." Tu Thần chậm rãi nói.
"Ngươi nói gì?"
Hạ Phục Ma chợt biến sắc, nét mặt vặn vẹo.
Đám người Hạ Vô Ưu và tam hoàng tử bên cạnh cũng tái mét mặt, thậm chí người còn không kiềm được run rẩy.
Tu Thần nói hết sức rõ ràng, đó chính là hắn sẽ không để Hạ Phục Ma sống sót!
Thậm chí ngay cả chính bọn họ cũng không biết Tu Thần có tha cho mình hay không.
Vậy thì hoàng tộc Đại Hạ chẳng phải sẽ diệt vong sao?
Lại nói, nếu như không có Hạ Phục Ma ở đây, thì phải chăng những quốc gia đối địch bên cạnh sẽ ra tay đối phó với bọn họ?
Những năm qua hoàng triều Đại Hạ phát triển sức mạnh, góp nhặt vô số tài nguyên, khiến các quốc gia khác đều thèm nhỏ dãi.
Nhưng có Hạ Phục Ma ở đây, bọn họ không dám nảy ý định xâm phạm. Một khi Hạ Phục Ma bị giết, thì mọi chuyện sẽ không còn giữ nguyên thế này nữa.
Hắn ta không muốn chết, nhất là từng trải qua cái chết thì càng thêm không muốn chết.
Thực ra hắn ta cũng biết mình nên khúm núm một chút trước mặt chúa tể mới, bởi vì đối phương có thực lực, nhưng niềm kiêu ngạo trong lòng đã khiến hắn ta không thể hạ thấp bản thân được.
Vì sao?
Bởi vì trong lòng hắn khinh thường Tu Thần.
Hắn ta căn bản không biết Tu Thần là ai, cũng không biết Tu Thần từ đâu tới.
Rõ ràng chỉ là một hậu bối, vậy mà lại có thể thay thế được Phù Tiên Tử, hoàn thành được chuyện mà trước đây mình không thể kết thúc được!
Dựa vào cái gì?
Hạ Phục Ma ta dựa vào đâu mà không so được với một hậu bối?
Đây cũng là nguyên nhân hắn ta coi thường Tu Thần.
Nhưng kiêu ngạo đã làm hắn ta quên mất thực lực và thân phận bây giờ của mình. Hắn ta chỉ có tu vi Thần Tôn, còn không xứng xách giày cho Tu Thần.
Cường giả phải có tôn nguyên của cường giả.
Thân là chúa tể, Tu Thần càng phải nhận được sự tôn trọng.
"Ta chưa từng đối địch với ngươi, cũng không có bất cứ ý định dòm ngó Phù Tiên giới nào, chỉ muốn phát triển tốt nước Đại Hạ, để hậu bối không phải lo. Huống hồ bây giờ ngươi có địa vị và thực lực gì? Phải sợ ta ư? Vì sao muốn giết ta?" Hạ Phục Ma hoảng sợ nhìn Tu Thần, nét mặt vừa giận dữ vừa không cam lòng.
Rõ ràng hắn ta không hề tạo ra bất cứ sự uy hiếp nào đối với Tu Thần, nhưng nhìn thái độ của Tu Thần thì có vẻ như sẽ không tha cho mình.
"Ta giết ngươi, còn cần lý do sao? Ta muốn giết ai, còn cần ngươi đồng ý à?"
Tu Thần quay lại nhìn về phía Hạ Phục Ma, sắc mặt lộ vẻ chế giễu.
"Toàn bộ Phù Tiên giới này là của ta! Ta muốn giết ai, cần sự đồng ý của người nào sao? Ta muốn giết ai, người đó không muốn chết là có thể không chết? Hạ Phục Ma, dù sao ngươi cũng là nhóm sinh linh đầu tiên xuất hiện, vì sao đến giờ vẫn còn suy nghĩ ngây thơ như thế?"
"Vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, ngươi phê phán tình cảm đạo đức với ta làm gì? Cường giả phải nhường cho kẻ yếu ư? Ngươi không cảm thấy lời này của mình rất buồn cười à?" Tu Thần giễu cợt đầy vô tình.
Hạ Phục Ma nghe Tu Thần nói vậy, cả người đều ngây dại, mặt mũi tái nhợt không còn giọt máu, không ngừng run rẩy.
Lời Tu Thần nói trực tiếp đâm thẳng vào nỗi đau của hắn ta!
Nhớ năm đó hắn ta cũng là một người giết người không cần lý do, chỉ cần xem tâm trạng bản thân!
Giết một người cần lý do sao?
Không cần!
Chỉ cần tâm trạng thôi.
Chỉ có kẻ yếu mới nói lý do!
Mà bây giờ hắn ta lại nói lý do với Tu Thần, thì trong tiềm thức của hắn ta đã tự định vị bản thân thành người ở tầng lớp kẻ yếu.
"Ta... ta thực sự không hề có suy nghĩ muốn đối phó với ngươi!" Hạ Phục Ma cắn răng, nói với vẻ mặt khó coi.
Lòng tự tôn của hắn ta vẫn khiến hắn ta không thể cúi đầu với Tu Thần, hắn ta không thể nói nên lời xin tha.
Tu Thần nhìn Hạ Phục Ma, cười ha hả, sau đó đôi mắt khẽ nheo lại.
"Ặc..."
Hạ Phục Ma chợt kêu lên một tiếng trầm đục, cơ thể hoàn toàn mất khống chế, không gian xung quanh như ép đến cực hạn, từ bốn phương tám hướng nén về phía hắn ta.
Sau tiếng kêu thảm, thân thể của hắn ta chậm rãi trôi về phía Tu Thần, rồi lơ lửng ở đó.
Đám người tam hoàng tử và Hạ Vô Ưu sau lưng thấy thế, giận dữ gọi:
"Phụ hoàng!"
"Bệ hạ!"
Đám người muốn tiến lên, Tu Thần liếc mắt một cái.
"Bùm!"
Ngoại trừ tam hoàng tử, Hạ Vô Ưu và Dược lão, những người còn lại chớp mắt liền nổ tung, hóa thành sương máu đầy trời.
Hai người tam hoàng tử và Hạ Vô Ưu lúc này không dám lộn xộn nữa, hoảng sợ run rẩy đứng yên tại chỗ, một nỗi tuyệt vọng vô biên xộc lên đầu.
Tuyệt vọng!
Thực sự quá tuyệt vọng!
Không hề có bất cứ cơ hội phản kháng nào!
Bây giờ họ đã biết bản thân không thể chống đỡ nổi suy nghĩ trong đầu Tu Thần. Vậy thì còn đánh thế nào?
Hoàn toàn không có cách nào để đánh!
Chẳng lẽ hoàng triều Đại Hạ cứ thế diệt vong sao?
Ánh mắt Hạ Vô Ưu và tam hoàng tử lúc này trở nên trống rỗng tuyệt vọng, họ không còn muốn phản kháng nữa.
Tu Thần nhìn Hạ Phục Ma giãy dụa trước mặt, mỉm cười nói: "Vậy lòng tự ái của ngươi rốt cuộc là cái gì? Phù Tiên Tử trước mặt ta còn phải xin tha như chó. Vì sao ngươi còn cứng đầu như vậy? Ai cho ngươi dũng khí đó? Lương Tĩnh Như sao?"