Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 603: Tu Thần! Ngươi là chúa tể càn rỡ!

Chương 603: Tu Thần! Ngươi là chúa tể càn rỡ!




Mặt mũi Hạ Phục Ma bấy giờ đỏ gay, hốc mắt trợn tròn như muốn nứt ra. Hắn ta giãy dụa, muốn phản kháng, nhưng không ăn thua gì.

Hắn ta không thể nào nhúc nhích nổi, cứ thế bị Tu Thần treo lơ lửng trước mặt.

Nghe những lời Tu Thần giễu cợt vừa rồi, trong lòng Hạ Phục Ma vô cùng tức giận, nhưng cũng rất sợ hãi.

Hắn ta biết Tu Thần giết mình dễ như trở bàn tay, nhưng nội tâm cao ngạo lại khiến hắn ta không thể chấp nhận điều đó.

Hạ Phục Ma vẫn không thể nào thừa nhận việc Tu Thần trở thành chúa tể mới của Phù Tiên giới!

Hậu bối chính là hậu bối! Sao có thể vượt qua một tiền bối được chứ?

Nhìn từ điểm này, Hạ Phục Ma ngược lại rất nhất trí vơi Phù Tiên Tử. Phù Tiên Tử luôn luôn xem thường hậu bối, cuối cùng lại bị Vô Thần phản bội để Tu Thần có cơ hội trục lợi.

Cường giả hoàng triều Đại Hạ đã hóa hết thành màn sương máu, chỉ còn lại tam hoàng tử, Dược lão và Hạ Vô Ưu.

Lúc này ba người vô cùng tuyệt vọng, chỉ biết trơ mắt nhìn. Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu chúa tể Phù Tiên giới rốt cuộc có thực lực gì, mấy con kiến hôi như bọn họ không hề có chút sức phản kháng nào, người ta chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là có thể tiêu diệt ngươi.

Tu Thần nhìn Hạ Phục Ma với vẻ hứng thú, nói: "Ta biết sẽ không hỏi được gì hữu dụng từ ngươi. Ta chỉ muốn xem xem người trước kia tranh đoạt Nguyên giới với Phù Tiên Tử rốt cuộc là người thế nào. Bây giờ ta rất thất vọng."

Hạ Phục Ma vẫn không nói nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt hằn tơ máu để nhìn chằm chằm vào Tu Thần.

"Một cường giả, dù thất bại nhưng vẫn có khí phách của hắn, chứ không phải là sự kiêu ngạo. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, rõ ràng ngươi không phải là một người thức thời lắm. Cũng giống như Phù Tiên Tử vậy, luôn cảm thấy hậu bối là rác rưởi, trong lòng vô cùng coi thường. Nhưng ngươi càng không biết thời thế bằng Phù Tiên Tử. Khi lão ta biết đại thế đã mất, bèn lựa chọn xin tha thứ, còn ngươi thì không, vẫn muốn giữ lấy vẻ ngông nghênh kia của mình."

Hạ Phục Ma nghe Tu Thần nói, trong lòng đau như dao cắt.

Những lời của Tu Thần đã xé nát toàn bộ niềm kiêu ngạo của hắn ta, chà đạp hắn ta không chút lưu tình.

"Bịch!"

Đột nhiên, cơ thể Hạ Phục Ma ngã phịch xuống đất, những người khác cũng có thể động đậy được. Tu Thần đã giải trừ cấm chế cho bọn họ.

Bốn người ngã dưới đất thở dốc từng hồi, nhìn Tu Thần với ánh mắt hãi hùng, ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không có.

"Ngươi tới đây chỉ để chế giễu ta thôi sao? Vậy thì ngươi đã đạt được mục đích rồi đấy! Ta quả thực không phải là đối thủ của ngươi, muốn chém muốn giết, róc thịt lột da thì tùy!" Hạ Phục Ma ôm ngực, nói với sắc mặt dữ tợn.

Tu Thần nhìn Hạ Phục Ma, bật cười nói: "Ngươi đề cao mình quá đấy, chế giễu ngươi? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu. Biết vì sao ta không giết chết ba người kia không?"

Tu Thần vừa nói vừa nhìn về phía ba người sau lưng Hạ Phục Ma.

Tam hoàng tử, Hạ Vô Ưu và Dược lão, khi ba người họ nhìn thấy ánh mắt Tu Thần, cả người run bắn lên, vội vàng dời đường nhìn đi.

Bây giờ bọn họ còn không có cả dũng khí đối mặt với Tu Thần, trong lòng đã bị nỗi sợ lấp đầy.

Đôi mắt Hạ Phục Ma tối lại, lạnh giọng nói: "Không phải ngươi là chúa tể sao? Ta chỉ là một phế vật, làm sao mà biết được ngươi nghĩ gì?"

Tu Thần mỉm cười gật đầu, đi tới trước mặt tam hoàng tử.

"Ngươi quả đúng là phế vật, tu vi Thần Tôn mà không mở to mắt ra mà nhìn."

Hạ Phục Ma biến sắc, cũng nhìn về phía tam hoàng tử.

Tu Thần nói lời này có chút ý tứ, nhưng trong chốc lát hắn ta không nghĩ ra được rốt cuộc đó là ý gì.

Tam hoàng tử trông thấy Tu Thần đứng trước mặt mình, sợ sệt lùi ngay lại.

Tu Thần lại bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt y, cười hỏi: "Tam hoàng tử đúng không?"

"Đúng..." Tam hoàng tử nuốt nước bọt đánh ực, gật đầu đáp.

Dược lão và Hạ Vô Ưu theo băn năng lùi đến bên cạnh Hạ Phục Ma.

Hiện giờ bản thân bọn họ còn có bảo toàn, nào còn để ý đến chuyện tam hoàng tử sống hay chết, dù muốn quan tâm thì cũng chẳng có năng lực đó.

Bọn họ biết Tu Thần giết mình chỉ cần một suy nghĩ trong đầu mà thôi.

Chênh lệch quá lớn!

Hạ Phục Ma trông thấy Tu Thần đang hỏi han con mình, sắc mặt càng thêm vặn vẹo, trầm giọng quát lên: "Tu Thần! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nó chỉ là một trong số đông hoàng tử của ta mà thôi, chẳng lẽ còn có thân phận gì khác?"

Tu Thần cúi đầu cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Phục Ma: "Ta từng nói cho các ngươi biết tên của ta sao? Làm sao ngươi biết tên ta là Tu Thần?"

Tu Thần vừa dứt lời, Hạ Phục Ma hoàn toàn ngây người, đôi mắt trợn tròn, mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ.

Bản thân hắn ta cũng không biết vì sao mình bỗng nhiên biết tên Tu Thần, giống như cái tên đó nằm trong tiềm thức vậy. Thậm chí hắn ta cũng không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện hai chữ "Tu Thần".

"Ta... ta không biết..." Hạ Phục Ma hơi hỏang hốt.

Hắn ta vô cùng khủng hoảng với cái tên bất thình lình xuất hiện này.

Dù nói thế nào thì bây giờ hắn ta cũng có tu vi Thần Tôn, làm sao bỗng nhiên xuất hiện một cái tên mà chính mình không hề ý thức được chút nào?

Tu Thần nhìn Hạ Phục Ma đầy hứng thú, hỏi: "Ngươi muốn biết nguyên nhân không?"

Hạ Phục Ma sửng sốt, ánh mắt lóe lên vẻ mê man.

Đột nhiên Tu Thần giơ một tay túm lấy cổ tam hoàng tử, nhấc y lên.

Tam hoàng tử tái mét mặt, tay chân vùng vẫy muốn phản kháng, nhưng không hề có tác dụng. Tay chân y đập vào người Tu Thần chỉ như gãi ngứa.

Trông thấy Tu Thần ra tay với tam hoàng tử, sắc mặt Hạ Phục Ma càng thêm dữ tợn vặn vẹo, quát: "Tu Thần! Ta không biết rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì, nhưng bây giờ ngươi đã trở thành chúa tể Phù Tiên giới, là người mạnh nhất, chẳng lẽ còn muốn ra tay với một người phàm trần sao? Uy nghiêm chúa tể của ngươi đâu? Niềm kiêu hãnh của ngươi đâu?"

Hạ Vô Ưu và Dược lão đang đứng cạnh Hạ Phục Ma sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng họ không dám lên tiếng, chỉ đứng yên nhìn.

"Ngươi thật sự rất hài hước." Tu Thần lắc đầu khẽ cười một tiếng, sau đó bàn tay đang nắm cổ tam hoàng tử bóp nhẹ.

"Rắc!"

Cổ của tam hoàng tử bị Tu Thần bẻ gãy trong chớp mắt, đầu gục xuống, không phát ra tiếng động nào nữa.

Thấy con trai mình bị Tu Thần bóp chết, con ngươi Hạ Phục Ma co lại, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt tràn đầy sát khí.

Hạ Phục Ma thật sự không còn dã tâm tranh đoạt Nguyên giới nữa, chỉ muốn yên ổn trải qua cuộc sống hiện tại.

Nhưng sự xuất hiện của Tu Thần đã làm rối loạn mọi thứ, bây giờ nhìn con trai mình còn bị hắn giết chết, khiến nội tâm Hạ Phục Ma vừa giận dữ vừa đau đớn.

"Tu Thần! Ngươi là chúa tể càn rỡ!" Hạ Phục Ma tức giận gào lên, giống như một con sư tử phẫn nộ, bờm dựng hết lên.

Tu Thần mỉm cười, tùy ý ném thi thể của tam hoàng tử xuống đất.

"Ai nói với ngươi, ta là chúa tể?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch