Tu Thần thật sự càng lúc càng cảm thấy Hạ Phục Ma khôi hài.
Rõ ràng mình bây giờ chỉ là một con gà, cũng biết hoàn toàn không phải là đối thủ của Tu Thần, nhưng sâu trong nội tâm hắn ta vẫn có cảm giác vượt trội khó hiểu nào đó.
Ta đánh không lại ngươi vì năm đó ta thất bại cho nên bây giờ không đủ tu vi? Chứ không thì chỉ mấy phút ta đã đập chết ngươi rồi?
Hạ Phục Ma hiện đang mang tâm lý ấy.
"Huyết sát chi lực tồn tại, chứng tỏ Phù Tiên giới đã bị Giới Ngoại Thiên xâm nhập, mà ngươi thân là chúa tể Phù Tiên giới lại không hề phát giác ra. Ngươi muốn ta coi trọng ngươi? Coi trọng ngươi chỗ nào đây?" Hạ Phục Ma biết mình chắc chắn không có kết cục tốt, nên nói chuyện cũng không thèm kiêng nể gì nữa.
Dù sao tệ nhất thì cũng là như thế, chẳng bằng khí phách một chút.
"Ngươi nói đúng."
Nhưng Tu Thần lại công nhận lời Hạ Phục Ma nói, điều đó khiến hắn ta ngây người, nhất thời chẳng biết nên nói thêm cái gì.
"Việc này quả thực là sai lầm của ta, sau khi ta chiếm được Phù Tiên giới đã không dò xét kỹ càng. Nhưng ta muốn sửa lại một sai lầm của ngươi, sai lầm này vừa nãy ta cũng đã nói với ngươi rồi." Tu Thần nhìn Hạ Phục Ma, mỉm cười nói.
Hạ Phục Ma giật thót trong lòng, hỏi: "Sai lầm gì?"
"Lúc trước ta nói, ta không phải là chúa tể của Phù Tiên giới, vì sao ngươi chẳng bao giờ nghe vào trọng tâm câu chuyện vậy?" Tu Thần nhìn Hạ Phục Ma với ánh mắt hài hước.
Nghe Tu Thần nói vậy, Hạ Phục Ma sầm mặt lại, cười lạnh nói: "Ngươi không phải là chúa tể của Phù Tiên giới? Vậy ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi là tích điểm chuyển kiếp không thành?"
Chẳng ngờ lời Hạ Phục Ma nói là đúng, nhưng hắn ta cũng sẽ giống đám người Thiên Nguyên Tử và Phạt Ngô, đều sẽ tuyệt đối không tin.
"Ha ha." Tu Thần bật cười một tiếng, đi tới trước mặt Hạ Phục Ma, vỗ vai hắn ta, sau đó tay phải bắt vào giữa không trung, một hạt châu màu đen bất chợt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hạt châu này tản ra huyết sát chi lực nồng nặc, nó vừa ngưng tụ ra từ người của tam hoàng tử.
Hạ Phục Ma nhìn hạt châu trong tay Tu Thần, lại nhớ tới con trai mình, sắc mặt trở nên khó coi hơn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tu Thần với ánh mắt đầy căm hận.
Hắn ta vốn có thể sống yên ổn đến hết đời, không tranh không đoạt. Chỉ vì sự xuất hiện của Tu Thần mà bây giờ mọi thứ đều tan tành.
Mối hận hắn ta dành cho Tu Thần bây giờ thậm chí còn hơn cả mối hận dành cho Phù Tiên Tử khi xưa.
"Ngươi cảm thấy phải có thực lực thế nào mới được coi là tích điểm chuyển kiếp?" Tu Thần hỏi đầy ẩn ý.
Hạ Phục Ma khinh bỉ cười: "Nếu ta biết, thì bây giờ cũng không bị ngươi cưỡi lên đầu rồi."
Tu Thần lại gật đầu công nhận, hắn cũng không định nói thân phận của mình là tích điểm chuyển kiếp, hơn nữa có nói thì người khác cũng không tin, nên không cần phải nhai đi nhai lại vấn đề này.
"Huyết sát chi thân của tam nhi tử của ngươi cũng che giấu rất tốt, giống như ngươi vậy. Ngay cả chính hắn cũng không rõ mình vốn trâu bò như thế. Từ đó có thể thấy, người ra tay hồi sinh ngươi có thủ đoạn rất lợi hại. Nói không chừng hai người kia cũng vậy đấy." Tu Thần vừa nói, vừa nhìn về Dược lão và Hạ Vô Ưu vẫn luôn đứng ở sau lưng không hề dám lên tiếng.
Hai người thấy Tu Thần nhìn về phía mình, sợ run bắn người, cơ thể không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
"Ta... ta không phải là huyết sát chi thân gì đâu... thật... thật đấy..." Dược lão run rẩy nói.
Tam hoàng tử đang sống sờ sờ bị Tu Thần hóa thành sương đen, lão không muốn chết, chẳng ai là muốn chết cả, cho nên Dược lão lập tức mở miệng giải thích.
Hạ Phục Ma nghiến răng, lạnh giọng nói: "Đó là trách nhiệm của ngươi, họ đều vô tội, thả bọn họ ra. Ngươi có thể giết ta!"
Tu Thần kinh ngạc nhìn Hạ Phục Ma, tên này tỏ ra rất dứt khoát, giống như là thật sự không sợ chết vậy.
Dược lão và Hạ Vô Ưu nghe Hạ Phục Ma nói, ánh mắt cũng lộ ra vẻ xúc động, nhưng cảm động thế thôi chứ giờ phút này bọn họ cũng không dám nói lung tung.
Mạng sống của mình mới là quan trọng nhất, trong lòng họ cảm kích Hạ Phục Ma nói thay cho mình, nhưng không dám lên tiếng cảm ơn.
"Ngươi đúng là một vị hoàng đế tốt, đến lúc này vẫn còn nghĩ cho người của mình, không tệ!" Tu Thần bật cười nói.
"Chế giễu đủ chưa? Muốn giết thì giết mau lên! Ta sẽ không phản kháng, mà cũng không thể phản kháng được! Huyết sát nguyên châu trong tay ngươi xem ra cũng không phải là bản thể chi nguyên. Bên trong Phù Tiên giới vẫn còn huyết sát chi thân, giết ta rồi ngươi có thể lập tức đi tìm." Hạ Phục Ma lạnh giọng nói.
Tu Thần hơi nhếch khóe miệng, vẻ mặt cao thâm khó dò, tay phải hắn đang nắm huyết sát nguyên châu bỗng vuốt nhẹ một cái, sau đó hai ngón tay khẽ bóp lại.
"Rắc..." Một tiếng trầm đục vang lên.
Huyết sát nguyên châu vừa ngưng tụ lại chớp mắt nổ tan thành sương đen, trong màn sương đen ấy loáng thoáng truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào, không ngừng quấn quanh người Tu Thần.
Vẻ mặt Hạ Phục Ma có phần hoang mang, hắn ta không biết Tu Thần rốt cuộc muốn làm gì, vì sao lại bóp nát huyết sát nguyên châu?
Hành động và suy nghĩ của Tu Thần, Hạ Phục Ma thực sự không sao hiểu nổi, hoàn toàn không đoán ra được hắn đang nghĩ gì, tiếp đó sẽ làm gì.
Loại người thế này mới là đáng sợ nhất, bởi vì hắn không có quy luật nào để người khác phán đoán ra, mà chỉ là tùy ý làm càn mà thôi! Muốn làm gì thì làm nấy, nghĩ ra là làm ngay, khiến ngươi hoàn toàn không kịp đề phòng.
"Ta nghe nói, huyết sát nguyên châu này có lực hấp dẫn, nếu gần đó có huyết sát chi thân, thì huyết sát chi lực tản ra từ nguyên châu này sẽ lao thẳng về phía huyết sát chi thân đó. Ngươi cảm thấy liệu huyết sát chi lực xung quanh ta đây có đi tìm đối phương không?" Tu Thần mỉm cười hỏi Hạ Phục Ma.
Hạ Phục Ma biến sắc, nói: "Không thể nào! Ta chưa từng nghe nói đến chuyện huyết sát chi lực còn có thể chủ động đi tìm huyết sát chi thân!"
"Ngươi nhìn xem, mọi thứ đều sẽ bị thời đại đào thải. Bây giờ không còn là năm đó nữa, sự vật nào cũng đang dần thay đổi từ bên trong. Những năm qua ngươi làm một hoàng đế vui vẻ trong hoàng triều dưới phàm trần, đã rời xa khỏi thời đại rồi." Tu Thần nói.
Lại bị hắn chế giễu thêm lần nữa, Hạ Phục Ma tái mét mặt, hai nắm tay siết chặt, cơ thể hơi phát run vì giận.
"Ngươi không giết ta, là bởi vì muốn chế giễu ta đúng không? Ngươi có thân phận cao như vậy, đường đường là chủ nhân của một Nguyên giới, mà không hề có chút khoan dung, cảm thấy như thế là thú vị lắm sao?" Hạ Phục Ma tức giận quát.
Bây giờ hắn ta có tâm trạng hận rèn sắt không thành thép.
Trước kia hắn ta từng tham gia cuộc chiến giành ngôi vị chúa tể Phù Tiên giới, thậm chí thời điểm giao tranh với Phù Tiên Tử còn ảo tưởng rằng nếu sau này mình trở thành chúa tể Nguyên giới, hẳn là sẽ phát triển Nguyên giới thật vững mạnh, khiến mình thêm cường đại, để con dân mình được sống tốt hơn.
Nhưng bây giờ hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy chút dáng vẻ chúa tể nào từ Tu Thần, trong mắt Hạ Phục Ma, giao Nguyên giới cho loại người thế này, thì chính là đại nạn mang tính hủy diệt.
"Ôi, thế giới của ta, ngươi không biết đâu." Tu Thần lắc đầu thở dài, nói với vẻ cao thâm.
"Có một câu không biết ngươi đã từng nghe thấy chưa."