Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 606: Lai lịch thật sự của Phù Ma Tử! Thú vị!

Chương 606: Lai lịch thật sự của Phù Ma Tử! Thú vị!




Hạ Phục Ma lúc này không biết dùng từ ngữ nào để mà châm chọc Tu Thần nữa, hắn ta đã cạn lời đến cực hạn/

Vô địch cô đơn biết nhường nào?

Ngươi vô địch?

Ngươi vô địch còn ở đây chơi đùa với một Thần Tôn như ta, chứ không đi cướp đoạt Nguyên giới khác?

Trong mắt Hạ Phục Ma, Tu Thần chính là điển hình của việc chém gió không cần bản thảo.

Chỉ hai chữ mà thôi: Làm màu!

"Thú vị lắm sao?" Hạ Phục Ma cười lạnh hỏi.

Tu Thần bật cười, huyết sát chi lực đang không ngừng xoay tròn xung quanh người hắn bỗng nhiên dừng lại bất động, một khắc sau nó lao thẳng về một phía với tốc độ cực nhanh.

"Ngươi xem, chẳng phải sắp có chuyện thú vị rồi đấy thôi. Cùng đi xem chút?" Tu Thần mỉm cười hỏi.

Hạ Phục Ma trông thấy huyết sát chi lực lướt nhanh về phía tây, thì cau mày lại. Hắn ta cảm thấy Tu Thần đang giở trò, nhưng lại không dám chắc chắn lắm.

"Ta cũng muốn xem rốt cuộc ngươi đang giở trò gì?" Hạ Phục Ma lạnh giọng nói một câu.

Tu Thần mỉm cười, nhanh chóng lướt về phía trước.

"Bệ hạ..."

Hạ Phục Ma vừa muốn quay người đi, Hạ Vô Ưu và Dược lão đồng thời lên tiếng, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu.

Họ không muốn đi, đây là cơ hội chạy trốn tốt nhất.

"Đi cùng đi, hắn muốn giết các ngươi chỉ cần một suy nghĩ trong đầu thôi. Trốn đến đâu cũng vô dụng." Hạ Phục Ma thở dài một tiếng, sau đó mau chóng đuổi theo Tu Thần.

Họ đi theo hắn, chưa biết chừng sẽ không chết ngay, nhưng nếu bây giờ mà chạy trốn thì chắc chắn là không sống được.

Sự tồn tại cấp bậc chúa tể khủng khiếp cỡ nào, Hạ Phục Ma là người rõ nhất. Chỉ cần Tu Thần muốn bọn họ chết, trừ phi chạy ra khỏi Phù Tiên giới, còn không thì trốn chỗ nào cũng chỉ cần một suy nghĩ của hắn là tan thành mây khói.

Dược lão và Hạ Vô Ưu đều tái mặt, hai người liếc nhìn nhau rồi cùng đi theo.

Tốc độc của huyết sát chi lực vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đi qua hàng trăm triệu dặm, tới một hoang mạc.

Mấy người Tu Thần và Hạ Phục Ma vẫn đi theo, duy trì một khoảng cách không xa không gần.

Đây là vùng hoang mạc phía tây của Phù Tiên giới.

Trong phạm vi mấy chục tỷ dặm đều hoang vu, chỗ này chủ yếu chỉ có yêu thú sống, là khu vực cấm của nhân loại.

"Ngươi chưa từng tra xét vùng hoang mạc phía tây Phù Tiên giới?" Hạ Phục Ma lạnh giọng hỏi.

Tu Thần không xem xét các nơi khác thì có thể hiểu được, nhưng vùng hoang mạc phía Tây này lại không tra xét là không được.

Vì sao?

Vì nơi này là chỗ ở của yêu thú, cũng là dị loại. Nếu có kẻ xâm nhập, thì nơi này là chỗ ẩn nấp tốt nhất.

Tu Thần được coi là chúa tể mới, tuyệt đối không thể không tra xét nơi này.

Tu Thần bật cười, nói: "Nếu ta nói ta căn bản không quan tâm có người ngoài đang lẩn trốn trong Nguyên giới này, có phải ngươi lại muốn nói ta làm màu không?"

"Ha." Hạ Phục Ma cười lạnh một tiếng, không nói thêm nữa.

Trong lòng hắn ta đã nhận định Tu Thần chính là đang làm màu rồi.

Tu Thần cũng không giải thích gì, có một số việc, bây giờ nói ra thì hết cả thú vị, phải từng bước khám phá chân tướng mới vui.

Huyết sát chi lực đi tới một vực sâu trong vùng hoang mạc.

Vực sâu này là một khe nứt cực lớn, từ trên cao nhìn xuống, mặt đất giống như bị kiếm chém nứt đôi, rất bắt mắt.

"Xem ra chính là nơi này." Tu Thần gật đầu nói.

Hạ Phục Ma hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn chửi người.

Hắn ta thấy tất cả đều là sở thích quái dị của Tu Thần, thế mà giờ còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc hệt như thật, khiến trong lòng hắn ta càng thêm khinh bỉ.

"Rồi sap? Phía dưới khe nứt sâu này chẳng lẽ còn có thể giấu huyết sát chi thân?" Hạ Phục Ma cười lạnh hỏi.

Huyết sát chi lực đang lơ lửng phía trên khe nứt, không nhúc nhích, giống như bị bất động vậy.

Hạ Phục Ma muốn xem xem Tu Thần định diễn tiếp như thế nào.

Tu Thần sờ cằm, hứng thú nói: "Ngươi cảm thấy, ngươi được hồi sinh thế nào?"

Hạ Phục Ma nhướng mày, sau đó lắc đầu nói: "Ta không biêt, theo lý mà nói thì người bị Cửu Thế Luyện Hồn không có khả năng hồi sinh. Nhưng ta lại sống lại, ta cũng không biết nguyên nhân là gì."

Điều này quả thực khiến Hạ Phục Ma rất nghi ngờ.

Lúc đầu hắn ta vẫn luôn muốn đi tìm đáp án, nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm ta, cuối cùng hắn ta từ bỏ ý định, được sống lại đã là phúc lắm rồi, hà tất còn phải rầu rĩ?

Bây giờ Tu Thần tới phá hỏng cuộc sống của hắn ta.

"Đúng vậy, ta cũng luôn hiếu kỳ, vì sao ngươi có thể hồi sinh được? Nhưng giờ thì ta biết đáp án rồi." Tu Thần cười nói.

"Đáp án gì?" Hạ Phục Ma nhìn Tu Thần, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng.

Thực ra hắn ta vẫn luôn muốn biết, chỉ có điều không có năng lực để khám phá ra thôi.

"Giống thế này."

Tu Thần mỉm cười, búng tay một cái.

Trước mặt bọn họ lập tức ngưng tụ ra một quầng sáng màu đỏ máu, sau đó một người từ từ hiện ra.

Trong nháy mắt khi ba người Hạ Phục Ma, Hạ Vô Ưu và Dược lão trông thấy bóng người ngày càng rõ kia, đôi mắt trợn tròn như muốn nứt ra, lông tóc dựng hết cả lên, giống như nhìn thấy một việc vô cùng kinh khủng trên thế giới này.

"Thần nguyên viên mãn?"

"Làm sao có thể?"

"Không có khả năng! Không thể nào!"

"Đây... đây là bệ hạ sao?"

Thời khắc này, ba người đều sợ đến choáng váng.

Tu Thần đã phục chế ra một Hạ Phục Ma, giống y như đúc, ngay cả linh hồn, tu vi và khí tức cũng hoàn toàn tương tự!

"Bất ngờ không?" Tu Thần thấy vẻ mặt của ba nguồ Hạ Phục Ma, rất hài lòng.

Thứ hắn muốn chính là hiệu quả này.

Đương nhiên cũng chỉ là hiệu quả tạm thời mà thôi.

Thật sự là hắn cũng chỉ vừa mới biết được, Phù Ma Tử không hề hồi sinh, mà là đã chết thật rồi.

Hạ Phục Ma trước mắt đây là được sáng tạo ra.

Giống như Vô Thần và Phù Tiên Tử bây giờ vậy, được người khác sáng tạo ra thông qua trí nhớ.

Người nào có thể làm được vậy?

Đẳng cấp sáng tạo sinh linh sinh mệnh.

Nhưng đẳng cấp sáng tạo sinh linh sinh mệnh cũng được phân chia ra nhiều loại.

Ký ức linh hồn của Phù Ma Tử năm đó thật sự rất mạnh mẽ, muốn hắn ta kế thừa toàn bộ trí nhớ kiếp trước giống như bây giờ thì khi đối phương sáng tạo ra hắn ta nhất định phải dùng đến tia tàn hồn và huyết mạch, hơn nữa thực lực của người sáng tạo cũng được yêu cầu rất cao!

Cao?

Dưới chúa tể không có khả năng làm được!

Thậm chí ngay cả chúa tể cũng không!

Thêm một điểm nữa là, ai sẽ hao tốn nhiều sinh linh chi lực như vậy chỉ để hồi sinh một Phù Ma Tử?

Tác dụng của hắn ta là gì?

Chỉ để cho huyết sát chi lực khống chế thôi sao?

Bản thân người được sáng tạo ra sẽ trung thành tuyệt đối với người sáng tạo ra mình, giống như đám người Thanos, nào còn cần phải phiền toái thế này?

Vừa lãng phí, vừa rắc rối, việc vô vị như thế này, chúa tể sẽ không làm.

Vậy thì còn có ai nữa?

Đáp án quá rõ ràng.

Đó là sự tồn tại giống với Tu Thần.

Không sợ lãng phí sinh linh chi lực!

Theo lý mà nói, người sáng tạo ra Phù Ma Tử, chính là người do tích điểm chuyển kiếp!

Mà tên này đã đến Phù Tiên giới!

Tu Thần nhìn khe nứt sâu thăm thẳm phía dưới, ánh mắt toát lên vẻ hưng phấn.

"Thú vị, thú vị lắm. Rất lâu rồi ta không có cảm giác hưng phấn thế này."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch