Chương 612: Thân phận! Thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ!
"Đúng, ta đang tìm con của ngươi." Tu Thần mỉm cười gật đầu.
Cha Lý Cẩu Tử lập tức nghiêm mặt lại, hỏi: "Hình như chúng ta không quen nhau? Cẩu Tử nhà ta cũng chưa từng ra khỏi làng, vì sao ngươi lại muốn tìm nó?"
Nơi này cách huyện thành gần nhất cũng phải hơn năm trăm dặm, trẻ con hầu như đều chưa từng tới huyện thành. Các dân làng cũng phải ba tháng mới phái người đi mua sắm một lần, một năm cũng chẳng đi lên đấy được mấy lần.
Nhìn cách ăn mặc thì Tu Thần rõ ràng là một quý công tử, đây cũng là nguyên nhân khiến họ cảnh giác.
Dân làng chất phác bẩm sinh đã cảnh giác người trong thành, họ chỉ muốn sống cuộc sống của mình. Đột nhiên mọc đâu ra một người trong thành, còn nói muốn tìm một đứa bé, việc này không khiến họ đề phòng mới lạ.
"Các ngươi biết con trai mình sao?" Tu Thần hỏi.
"Con trai của mình, đương nhiên là chúng ta biết. Rốt cuộc ngươi tìm nó làm gì?" Cha Lý Cẩu Tử nhíu mày hỏi.
Y thấy Tu Thần chỉ có một mình, mà bên họ lại có tới hơn hai mươi người, lại đều là trai tráng, trong lòng đương nhiên cũng bạo gan hơn nhiều.
"Xem ra các ngươi vẫn chưa biết rồi. Lý Cẩu Tử, hay là ngươi tự mình nói đi." Tu Thần nhìn Lý Cẩu Tử trốn sau người mẹ mình, nói.
Lý Cẩu Tử càng thêm sợ hãi, chôn đầu vào thắt lưng mẹ, run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
Thấy con trai mình bị dọa sợ, cha Lý Cẩu Tử lập tức trợn mắt, nói với Tu Thần: "Người trẻ tuổi, ta không biết rốt cuộc vì sao ngươi muốn tìm Cẩu Tử nhà ta, nhưng làng chúng ta không chào đón ngươi, ngươi đi ngay đi! Nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo!"
Y dứt lời, những dân làng khác lập tức chĩa gậy gộc cuốc xẻng trong tay mình về phía Tu Thần, tư thế chuẩn bị đánh người bất cứ lúc nào.
Tu Thần nhìn đám người, thực ra hắn không hề tức giận chút nào. Phản ứng của bọn họ cũng là hợp tình hợp lý mà thôi.
"Ngươi định dựa vào một đám người bình thường bảo vệ ngươi sao? Có phải ngươi làm trẻ con đã lâu nên trí thông minh cũng bị tụt xuống rồi không?" Tu Thần mỉm cười nói.
"Ngươi đi khỏi đây ngay!" Cha Lý Cẩu Tử gầm lên một tiếng giận dữ, các dân làng khác cũng bước về phái Tu Thần, chỉ còn cách hắn một mét.
"Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta cảnh cáo ngươi lần cuối, lập tức rời khỏi đây, không thì chúng ta sẽ không khách sáo." Nam tư trung niên lúc trước cũng lên tiếng.
Không phải vạn bất đắc dĩ, thực ra y cũng không muốn đắc tội Tu Thần, nhưng nếu Tu Thần vẫn cứ khăng khăng cố chấp không nghe lời khuyên bảo thì y cũng không còn cách nào.
Thôn Lý gia cũng giống như một đại gia đình, họ không thể khoanh tay đứng nhìn Tu Thần động đến người của mình.
Tu Thần vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, không lên tiếng.
Trông thấy Tu Thần hoàn toàn không có ý định rời đi, dân làng thôn Lý gia đều sầm mặt lại, liếc nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, định tấn công Tu Thần.
Đúng lúc này Lý Cẩu Tử bỗng nhiên bước ra.
"Cẩu Tử! Trở lại!"
Cha Lý Cẩu Tử trông thấy nó bỗng xuất hiện trước mặt mình, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng không suy nghĩ nhiều, lập tức hô to bảo nó quay lại.
Mẹ Lý Cẩu Tử càng thêm hoang mang, nàng trông thấy Lý Cẩu Tử bèn cúi xuống nhìn thắt lưng mình theo bản năng, nhưng nơi đó nào còn bóng dáng con trai?
Nó chạy ra phía trước từ bao giờ?
Mẹ Lý Cẩu Tử vô cùng kinh hãi.
"Nếu ta nói bây giờ ta chỉ muốn sống mãi ở đây, ngươi có tin không?" Lý Cẩu Tử không để ý đến cha, dửng dưng lên tiếng hỏi Tu Thần.
Giọng nói của nó rất non nớt, vẫn giống hệt một đứa trẻ, nhưng giọng điệu dửng dưng lại có vẻ vô cùng bình tĩnh và trưởng thành.
Nghe Lý Cẩu Tử nói, dân làng thôn Lý gia tức khắc ngây người.
"Cẩu Tử! Con đang nói gì vậy? Mau trở lại đây, nguy hiểm đấy!" Mẹ Lý Cẩu Tử lo lắng gọi.
Lý Cẩu Tử quay đầu nhìn mẹ mình, vành mắt ửng đỏ, trên mặt chan chứa vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.
Đây không phải là vẻ mặt mà một đứa trẻ có thể làm ra được.
Cha Lý Cẩu Tử chợt giật thót trong lòng, những dân làng khác cũng không phải đồ ngu, trông thấy vẻ mặt này của Lý Cẩu Tử liền biết sự tình không hề đơn giản.
"Cha, mẹ, có lẽ con không thể làm con của hai người nữa." Lý Cẩu Tử nói bằng giọng thê lương.
Cha mẹ Lý Cẩu Tử hãi hùng, cha nó run giọng hỏi: "Rốt cuộc là thế nào? Con... vì sao con..."
Y không thể thốt ra câu tiếp theo.
Bây giờ dù là kẻ ngu cũng biết Lý Cẩu Tử không bình thường, một đứa trẻ năm tuổi sao có thể nói ra được lời này? Sao lại có vẻ mặt thế kia?
Mặc dù vẫn là cơ thể trẻ con, nhưng cảm giác mà Lý Cẩu Tử mang lại cho mọi người lúc này chính là một người trưởng thành.
Dân làng thôn Lý gia cũng ngây người, không tin nổi nhìn Lý Cẩu Tử, nhất thời cả kinh không nói được câu nào.
Lý Cẩu Tử cười khổ một tiếng, sau đó quay người nhìn Tu Thần.
"Ngươi sẽ không tha cho ta phải không?" Lý Cẩu Tử hỏi.
Tu Thần nhướng mày, mỉm cười hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Có lẽ là không, thực ra ta đã sớm biết sẽ có ngày này. Phù Tiên Tử không phát hiện ra ta, nhưng ngươi thì chắc chắn có thể. Chỉ có điều ta vẫn luôn ôm một chút hi vọng may mắn mà thôi." Lý Cẩu Tử thở dài một tiếng, nét mặt đầy cô đơn.
Tu Thần hứng thú nhìn Lý Cẩu Tử, tên này có chút thú vị.
"Cẩu Tử! Rốt cuộc ngươi đang nói gì hả?" Cha Lý Cẩu Tử trắng bệch mặt, run run bước về phía trước.
"Đừng tới đây." Lý Cẩu Tử giơ tay lên, sau đó quay lại nhìn cha mình.
"Thân thể này là của con trai các ngươi, nhưng linh hồn thì không phải. Ta đã cướp xác của Lý Cẩu Tử thật." Lúc Lý Cẩu Tử nói ra câu này, vẻ mặt vô cùng áy náy và đau đớn.
Nó vừa dứt lời, những người có mặt đều ngây ra. Cha mẹ Lý Cẩu Tử cảm thấy hồn vía bay lên mây, cơ thể lảo đảo suýt ngã.
"Ta do trời sinh đất dưỡng, không có cha mẹ, các ngươi đã mang đến cho ta cảm giác được cha mẹ yêu thương, cảm tạ."
"Ta vô cùng xin lỗi vì con trai các ngươi đã chết vì bị ta đoạt xá. Nếu ta có thể sống sót khỏi tay hắn, sau này ta chắc chắn sẽ báo đáp các ngươi. Chỉ có điều bây giờ thì không thể nữa rồi."
Lý Cẩu Tử cúi người vái một cái thật sâu về phía cha mẹ.
"Cẩu Tử... rốt cuộc con đang nói gì vậy?" Mẹ Lý Cẩu Tử lệ rơi nhạt nhòa, lảo đảo đi từng bước về phía con mình, lúc đi ngang qua chồng, bị chồng nàng ôm lấy.
"Chàng làm gì vậy? Nó là con của chúng ta mà!" Mẹ Lý Cẩu Tử nhìn chồng mình với vẻ không tin nổi.
Hốc mắt cha Lý Cẩu Tử cũng ửng đỏ, mặt trắng bệch như tờ giấy, nghiến răng đến bật cả máu môi, đôi mắt mở trừng trừng nhìn con mình, nhưng y không hề trả lời vợ mình.
"Vừa rồi tự nó cũng nói rất rõ rồi. Nó không phải con của các ngươi, con trai của các ngươi đã bị nó giết từ lâu rồi." Tu Thần lên tiếng.
Ánh mắt những dân làng khác nhìn Lý Cẩu Tử cũng có phần sợ hãi, họ không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
"Ngươi nói láo! Nó chính là con trai ta! Ngươi là ai? Vì sao lại muốn hại chúng ta? Chúng ta đâu có đắc tội gì ngươi?" Mẹ Lý Cẩu Tử điên cuồng hét lên về phía Tu Thần.
Tu Thần nhìn bộ dạng của mẹ Lý Cẩu Tử, thở dài một tiếng.