Chương 617: Lòng dạ sâu xa! Mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được!
Sắc mặt Thiên Nguyên Tử trở nên hơi khó coi.
Bởi vì lão cảm thấy Tu Thần bây giờ đang ở thế yếu, đối phương đã sắp đặt quá lâu, bọn họ không chỉ đơn giản là thâm nhập vào đám người chủ nhân Nguyên giới.
Thậm chí Thiên Nguyên Tử còn cảm giác bên cạnh Tu Thần cũng có thể đã xuất hiện kẻ phản bội.
Nhưng đây đều là phỏng đoán của lão mà thôi, lão vẫn rất hiểu về đồ đệ này của mình. Thiên Nguyên Tử chẳng dạy gì cho Tu Thần, chỉ truyền thụ cho hắn một điều hoàn hảo duy nhất.
Đó chính là thuộc tính cẩn thận của lão.
Bây giờ Tu Thần không hề kém cạnh Thiên Nguyên Tử, thậm chí còn có phần Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
"Không phải chứ? Nếu Thiên giới đã bị chiếm, vì sao chúng ta không hề biết gì? Thiên Cương đã mở ra đại trận cấm chế bản nguyên, Tu Thần muốn phá vỡ nó trong thời gian ngắn sợ rằng sẽ gặp khó khăn?" Trường Hà hỏi với vẻ không tin.
Mặc dù lúc trước Thiên Cương tìm lão ta muốn hợp tác, trong lòng lão ta cũng đã nghĩ tới khả năng này, nhưng chỉ là một suy nghĩ trong đầu thôi, nội tâm vẫn không tin Tu Thần có thể âm thầm chiếm được Thiên giới trong thời gian ngắn như vậy.
Dù sao lớp phòng ngự của đại trận cấm chế bản nguyên cũng không phải chuyện đùa, muốn xóa bỏ nó một cách yên ắng là chuyện không thể.
"Ta cũng cảm thấy hẳn là không có khả năng, nếu như Thiên Cương thật sự nhận lệnh của Tu Thần cố ý dẫn dụ các chúa tể khác tiến vào Thiên giới, thì giữa lão và Tu Thần cũng chỉ có thể đạt được một hiệp nghị nào đó, hai người muốn liên thủ lại tính kế những người khac." Thiên Nguyên Tử cũng nói theo.
Lão đang thử thăm dò xem giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên rốt cuộc đã biết được bao nhiêu chuyện.
"Vậy bây giờ các ngươi đang dạy ta cách làm việc phải không?" Giới chu Nhị Nguyên Giới Thiên cười lạnh hỏi.
Thiên Nguyên Tử và Trường Hà tái mặt, vội vàng cúi đầu nói: "Thuộc hạ không dám."
"Bây giờ các ngươi cũng không cần nghĩ đến chuyện chiếm lại Thiên giới nữa, hi vọng duy nhất lúc này chính là Bắc Lý giới, các ngươi hãy nghĩ cách chiếm được Nguyên giới đó đi. Vũng nước đục Thiên giới kia cũng đừng vội lao vào, ai không nhịn được lao vào đấy thì cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện trở lại, sẽ bị Tu Thần ăn sạch không còn cả xương cốt. Thiên Nguyên Tử, Tu Thần trước đây là đệ tử của ngươi, rốt cuộc đệ tử này có thủ đoạn và cơ mưu gì, chẳng lẽ ngươi không rõ?" Giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên nói bằng giọng châm chọc.
Đương nhiên là giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên cũng biết chuyện Tu Thần là đệ tử của Thiên Nguyên Tử. Lúc Tu Thần còn chưa nổi dậy, thời điểm hắn ta chọn Thiên Nguyên Tử, lão đã định mang theo Tu Thần.
Dù sao lão cũng không thể yên tâm ném tên đệ tử không biết tu luyện ở lại núi Thiên Tử.
Nhưng thời điểm đó giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên nói với Thiên Nguyên Tử không cần để ý đến Tu Thần, cứ mặc hắn tự sinh tự diệt.
Nghĩ vậy, Thiên Nguyên Tử lại giật thót trong lòng.
Khi đó giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên đã biết đến Tu Thần?
Chỉ là một Tử giới, vì sao hắn ta lại biết được?
Từ lúc đó trong Tử giới đã có người của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên rồi sao?
Thiên Nguyên Tử toát mồ hôi lạnh, vậy thì chẳng phải nhất cử nhất động của Tu Thần đều nằm trong tầm mắt của tên này ư?
Việc này hoàn toàn không công bằng đối với Tu Thần, người khác đã trưởng thành đến mức độ rất cao và đã bắt đầu bày trận từ sớm, vậy mà Tu Thần chỉ vừa trưởng thành, đến giờ mới chỉ chiếm được Phù Tiên giới mà thôi.
"Sao nào? Ta thấy vẻ mặt của ngươi hình như có chút bận tâm về đồ đệ của mình hả?" Giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên thấy sắc mặt khó coi của Thiên Nguyên Tử, giọng điệu có chút hứng thú.
Thiên Nguyên Tử cứng đờ mặt, cười ngượng ngùng: "Không có, chỉ là thuộc hạ cảm thấy ngài hơi lo lắng quá, không cần phải sắp đặt từ Tử giới chứ?"
Trường Hà sửng sốt, liếc nhìn Thiên Nguyên Tử.
Ngay cả lão ta cũng nghe ra sự bất mãn trong giọng Thiên Nguyên Tử, huống hồ là giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên? Lão này thực sự không sợ đối phương mất hứng nổi khùng lên sẽ thu hồi tu vi của mình lại à?
"Bởi vậy, bây giờ ngươi đang đồng cảm cho đồ đệ của mình à? Đang trách móc ta đúng không?" Giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên hỏi bằng giọng nghiền ngẫm.
Thiên Nguyên Tử chợt tái mặt, vội vàng nói: "Không phải, thuộc hạ chỉ cảm thấy cuộc giao tranh giữa các giới chủ cần phải có một môi trường công bằng và thực lực tương đương. Huống hồ Tu Thần còn không phải là tích điểm chuyển kiếp, tốn tâm tư để đối phó với hắn như vậy có phải là hơi làm quá không?"
"Ngươi cảm thấy đây là chuyện bé xé ra to? Vậy vì sao ngươi còn chưa bắt được hắn?" Giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên cười lạnh hỏi.
Thiên Nguyên Tử nghẹn lời.
Bầu không khí lúc này trở nên hơi căng thẳng, hết sức ngột ngạt.
Trường Hà nuốt nước bọt, nói: "Ta cảm thấy vẫn nên làm theo cách của đại nhân đi. Bây giờ chúng ta chiếm Bắc Lý giới trước, sau đó quay lại đối phó với Tu Thần. Bây giờ nói nhiều thêm cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, đúng không? Tu Thần vẫn đang ung dung sống tốt, hơn nữa còn không ngừng mở rộng. Chúng ta thì vẫn giậm chân tại chỗ, tiếp tục thế này thì qua một kỷ nguyên nữa nói không chừng hắn sẽ càng thêm mạnh."
Thiên Nguyên Tử liếc Trường Hà, đôi mắt hơi nheo lại.
Sao mà lão không rõ ý của Trường Hà?
Nhìn thì như đang giúp mình giải vậy, nhưng thật ra là đang đào hố chôn mình xuống.
Nếu không chiếm được Bắc Lý giới, thì lão chẳng còn giá trị nào nữa, đến lúc ấy giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên sẽ đổi người phát ngôn thành Trường Hà, thế là lão ta có thể trở thành chúa tể chí tôn, thiên hạn này sẽ là của lão ta.
Mặc dù bây giờ Trường Hà và Thiên Nguyên Tử có quan hệ hợp tác, nhưng lão ta vẫn luôn muốn thay thế Thiên Nguyên Tử, chỉ có điều Thiên Nguyên Tử được giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên chọn trúng, còn lão ta thì không, khiến cho địa vị của lão ta thấp hơn Thiên Nguyên Tử một bậc.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên nhìn Thiên Nguyên Tử hỏi.
Thiên Nguyên Tử cười ngượng ngùng, gật đầu nói: "Thuộc hạ cũng cho là vậy. Chiếm được Bắc Lý giới trước, sau đó sẽ đối phó với Tu Thần."
"Được! Vậy ta sẽ đợi đến khi các ngươi chiếm được Bắc Lý giới! Ta chờ tin tức tốt của các ngươi!" Giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên nói xong, vòng xoáy màu tím chợt biến mất.
Sau khi giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên rời đi, Thiên Nguyên Tử và Trường Hà cùng thở dài một hơi, tim hai người đều đập vô cùng nhanh.
Áp lực khi đối diện với giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên vô cùng lớn, mặc dù chỉ là một ảo ảnh, thậm chí bản thể cũng không hề xuất hiện, nhưng vẫn khiến họ phải dè chừng.
"Ta đã sớm bảo với ngươi đối phó với Tu Thần trước đi, ngươi lại khăng khăng không nghe ta, khiến hắn trưởng thành đến mức độ này. Nếu đại nhân nói thật, Tu Thần đã chiếm được Thiên giới rồi, ngươi cảm thấy thời điểm chúng ta chiếm Bắc Lý giới, hắn sẽ ngồi im mặc kệ sao? Đồ đệ của ngươi chỉ ước thiên hạ này đại loại thôi." Trường Hà nhìn Thiên Nguyên Tử, cười lạnh nói.
Đương nhiên là trong lòng Trường Hà không phục Thiên Nguyên Tử, nhưng cũng không dám quá đáng, chỉ dám mở miệng trách móc vài câu.
Thiên Nguyên Tử liếc mắt nhìn Trường Hà, ánh mắt đó khiến Trường Hà run lên, vội vàng quay đầu đi.
"Làm tốt việc của ngươi đi, những việc khác tự trong lòng ta rõ." Thiên Nguyên Tử lạnh giọng nói.
Trường Hà khẽ cười một tiếng, không nói thêm gì.
"Ngươi quay về chuẩn bị một chút, ta muốn tới Phù Tiên giới một chuyến." Thiên Nguyên Tử nói.
Trường Hà nheo mắt, không trả lời, trực tiếp bỏ đi.
Thiên Nguyên Tử nhìn theo hướng Trường Hà rời đi, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp. Lão đứng im tại chỗ, rơi vào trầm tư.