Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 618: Thiên Nguyên Tử đến thăm! Hôm nay là một ngày tốt lành!

Chương 618: Thiên Nguyên Tử đến thăm! Hôm nay là một ngày tốt lành!




Lúc Tu Thần quay lại miếu Thiên Thần, nơi đây đã giăng đèn kết hoa, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười, cùng nhau trang trí bữa tiệc.

"Thầy!"

Trông thấy Tu Thần trở về, Phương Nhuế Nhuế vui vẻ chạy tới.

Đối với họ mà nói, chuyện mà Tu Thần gặp phải thì không coi là chuyện, cho nên không hỏi hắn kết quả thế nào.

"Xong hết rồi chứ?" Tu Thần bật cười hỏi.

"Chưa xong đâu, vẫn đang trang trí. Sư cô và sư nương vào bếp, Sở Nguyệt và các đại sư tỷ đang trang trí với nàng ấy, chỉ có con là không có việc gì làm."

Thực ra tuổi của cô bé không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn quen được Tu Thần và những người khác bảo vệ, cho nên không thực sự lớn lên.

"Tự đi chơi đi." Tu Thần xoa đầu Phương Nhuế Nhuế.

"Vâng." Phương Nhuế Nhuế khẽ gật đầu, sau đó chạy đi.

Tu Thần đến bên cạnh Thiên Trì Viên Bàn, ngồi xuống.

Cha hắn đi tới.

"Bố uống chút trà không?" Tu Thần hỏi.

"Tùy con, bố sao cũng được." Tu Viễn Quốc đáp.

Tu Thần khẽ gật đầu, rót cho ông một chén Đại Hồng Bào.

Tu Viễn Quốc uống một ngụm, nhìn đám người đang bận rộn cách đó không xa, miệng nở nụ cười.

Đây đều là người của Tu Thần, là đồ đệ và thuộc hạ của hắn. Một người trung niên đến từ Địa Cầu như ông, trông thấy con trai mình có thành tựu như thế, kỳ thực trong lòng rất tự hào.

Nhưng đồng thời ông cũng lo lắng, những người khác đều có bối cảnh lớn, chỉ có con ông là dựa vào một Tử giới mà đi được đến ngày hôm nay, lỡ đâu gặp phải người lợi hại hơn thì phải làm sao? Không ai có thể giúp hắn.

Đây là chuyện mà ông lo lắng nhất lúc này.

Trên Địa Cầu, người ta so tiền tài, quan hệ và địa vị, nhưng tới đây những thứ đó đều chẳng là gì. Ông cũng được coi như là một trưởng phòng có địa vị, nhưng ở nơi này thì cũng vô dụng mà thôi.

"Đừng lo cho con, bố còn không biết con sao? Chuyện mà không nắm chắc con sẽ không bao giờ làm." Tu Thần bật cười nói.

Tu Viễn Quốc cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Ôi, ai biết bây giờ con lại trở thành thế này, bay tới bay lui y như trong ti vi."

Lúc trước Phương Nhuế Nhuế dẫn họ đi du ngoạn Phù Tiên giới, cũng cho họ xem những thứ lòe loẹt hoa hòe hoa sói kia. Khi đi còn cho họ cưỡi Thanh Long, suýt chút nữa dọa cho mẹ Tu Thần sợ phát ngất.

"Người sống trên đời, chẳng phải luôn tràn ngập bất ngờ sao? Cuộc sống như này cũng rất tốt, thú vị hơn cuộc sống an phận thủ thường nhiều." Tu Thần lại rót cho Tu Viễn Quốc một chén trà.

Tu Viễn Quốc thở dài một tiếng, nói: "Người sư phụ mà con nói kia đâu rồi? Sao chưa từng thấy ông ấy xuất hiện?"

Tu Thần sửng sốt, tiếp đó cười đáp: "Lão ấy vẫn luôn xuất quỷ nhập thần như thế, con cũng không gặp được ông ấy bao nhiêu lần."

Vừa dứt lời, Tu Thần chợt nhìn về một phúa.

"Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến liền. Vừa nói thì lão ấy đến." Tu Thần lắc đầu cười nói.

Tu Viễn Quốc nhìn về bên cạnh, không biết Thiên Nguyên Tử đã xuất hiện ở bên kia từ khi nào, đang cười tủm tỉm nhìn về phía họ.

"Vị này chính là lệnh tôn phải không?" Thiên Nguyên Tử mỉm cười hỏi.

Tu Thần đứng dậy, giới thiệu: "Đúng vậy, giới thiệu một chút, đây chính là sư phụ của con, Thiên Nguyên Tử. Đây là cha ta, Tu Viễn Quốc."

Tu Viễn Quốc vội vàng đứng dậy đưa tay ra, bắt tay với Thiên Nguyên Tử.

"Chào ngài."

"Chào ngài."

Hai người khách sáo chào hỏi.

"Mời ngài ngồi." Tu Viễn Quốc chỉ vào chỗ bên cạnh mời.

"Vinh hạnh của ta." Thiên Nguyên Tử mỉm cười gật đầu.

Tu Thần ở bên cạnh trợn trắng mắt, nói: "Được rồi, hai người đừng làm trò nữa, ngồi xuống cả đi."

Thiên Nguyên Tử trừng Tu Thần một cái, lão muốn trông mình đứng đắn một chút trước mặt cha Tu Thần, để cha hắn cảm thấy mình là một người chững chạc đáng tin cậy. Bây giờ Tu Thần lại nói một câu làm hỏng hình tượng của lão.

"Đa tạ ngài trước kia đã cứu thằng bé, không để nó bị yêu tinh yêu quái ăn thịt, đa tạ." Tu Viễn Quốc cảm kích nói, nâng chén trà lên.

Thiên Nguyên Tử bật cười, cũng nâng chén trà cụng ly với Tu Viễn Quốc một cái.

"Tất cả đều là duyên phận, hắn có cơ duyên của mình, thực ra không liên quan nhiều đến ta lắm."

"Thiên sư phụ khách sáo rồi." Tu Viễn Quốc cười nói.

Tu Thần ở bên cạnh nhìn cha và sư phụ mình vừa khách sáo thăm hỏi nhau vừa uống trà, trợn trắng mắt cắn hạt dưa.

"Thôi được rồi, bố ra kia giúp đi. Con có chuyện cần nói với lão già."

Cuối cùng Tu Thần không nhịn được nữa, theo xu thế phát triển của cuộc nói chuyện phiếm này, sợ rằng hai người nói đến bữa tối cũng không hết chuyện.

Tu Viễn Quốc trợn mắt trừng con trai, bất mãn nói: "Thầy như cha, con xưng hô với sư phụ mình thế nào vậy?"

Thiên Nguyên Tử bật cười nói: "Không sao, quen rồi. Nếu hắn đường đường chính chính gọi ta là sư phụ ta còn thấy không quen ấy chứ, cứ cảm giác hắn đang ám hại mình."

Khóe miệng Tu Thần hơi run rẩy, lặng lẽ liếc nhìn Thiên Nguyên Tử.

Luận về thuộc tính ám hại người khác, Thiên Nguyên Tử mới là nhất đại tông sư, hắn chỉ học được sương sương thôi.

"Được rồi, hai người nói chuyện đi. Tôi biết hai người cần nói chuyện chính sự, không trở ngại hai người nữa." Tu Viễn Quốc đứng dậy, thở dài nói.

Ông biết mình hoàn toàn không giúp được gì Tu Thần, trong nhận thức của ông, chỗ dựa duy nhất của Tu Thần lúc này chính là Thiên Nguyên Tử. Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi ông trò chuyện với Thiên Nguyên Tử nhiều như vậy.

Bản thân ông không giúp đỡ được, thì ít nhất Thiên Nguyên Tử cũng là một nhân vật lớn, sau này Tu Thần gặp phải kẻ địch khó giải quyết, sư phụ như lão cũng có thể giúp được ít nhiều.

Thiên Nguyên Tử cũng không giữ Tu Viễn Quốc lại, chỉ gật đầu mỉm cười với ông.

Sau khi Tu Viễn Quốc rời đi, Tu Thần nhìn lão già đầy hứng thú.

Lão này nếu không có việc thì tuyệt đối không đến tìm mình.

"Hiếm thấy nha lão già." Tu Thần cười tủm tỉm nói.

Thiên Nguyên Tử liếc mắt nhìn hắn, không biết vì sao, trông thấy nụ cười của Tu Thần, lão chỉ muốn cho một phát đấm.

Không biết bao nhiêu người ở chín đại Nguyên giới bị Tu Thần lừa, ngay cả lão cũng bị hắn gài bẫy không ít lần.

"Lão để ta đoán xem nguyên nhân lần này lão đột nhiên đến thăm là gì." Tu Thần gõ gõ đầu.

Thiên Nguyên Tử nhìn xung quanh đang giăng đèn kết hoa, ai nấy đều tươi cười tràn đầy hứng khởi, nói: "Chỗ ngươi náo nhiệt quá nhỉ? Có chuyện gì vui sao? Chẳng lẽ là ngươi kết hôn?"

"Ta kết hôn chẳng lẽ lại không mời lão?" Tu Thần trợn mắt nói.

Lão già này biết thừa rồi còn cố tình hỏi.

"Cũng đúng, nếu ngươi kết hôn mà không thông báo cho lão phu, lão phu nhất định sẽ đá bay ngươi." Thiên Nguyên Tử hài lòng gật đầu, nhìn xung quanh thêm một vòng nữa, hỏi: "Vậy hôm nay là ngày gì? Nhìn chỗ ngươi có vẻ rất long trọng."

"Chúc mừng đại đệ tử của ta trở thành chúa tể Thiên giới." Tu Thần mỉm cười nhìn Thiên Nguyên Tử, nói bằng giọng hứng thú.

Thiên Nguyên Tử nghe Tu Thần nói vậy, mí mắt đột nhiên giật giật, ngay cả bàn tay đang cầm chén trà cũng run lên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch