Chương 622: Chuyện vẻ vang tông môn thế này, đương nhiên là phải tham gia!
Thiên Nguyên Tử tỏ ra hết sức nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc.
Lão cũng giống giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên, cho rằng Tu Thần chỉ là một viên đá kê chân cho tích điểm chuyển kiếp của Cửu Nguyên Giới Thiên mà thôi, bây giờ thì có vẻ vẻ vang rực rỡ, nhưng đợi đến khi tích điểm thực sự chuyển kiếp, thì Tu Thần chỉ có hai con đường để đi.
Con đường thứ nhất chính là nhường lại mọi thứ, phụ tá tích điểm chuyển kiếp.
Con đường thứ hai chính là chết.
Trước khi giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên chuyển kiếp cũng có một tên làm bia đỡ đạn cho hắn ta, hơn nữa tên đó còn muốn giết ngược lại hắn ta, không cam tâm từ bỏ tất cả, cuối cùng nhận lấy thất bại.
Mà lại là một thất bại đã được định trước.
Trước khi ý chí tích điểm chuyển kiếp đã sắp xếp xong xuôi hết cả, ngươi có thể vô địch khắp thiên hạ, nhưng chắc chắn không đánh lại tích điểm chuyển kiếp!
Mặc dù Thiên Nguyên Tử rất tự hào trước thành tựu hiện giờ của Tu Thần, nhưng cũng rất lo lắng cho tương lai của hắn.
Lão sợ những gì Tu Thần làm bây giờ chỉ để trải đường cho tích điểm chuyển kiếp sau này, kết quả liên lụy đến cả tính mạng. Cho nên lão đề nghị Tu Thần mang theo Mục Ngưng Sương rời khỏi Cửu Nguyên Giới Thiên, đến Nhất Nguyên Giới Thiên phát triển.
Mục Ngưng Sương vốn là ý chí tích điểm chuyển kiếp ban đầu của Nhất Nguyên Giới Thiên, phối hợp với Tu Thần, hai người có lẽ vẫn còn cơ hội chiếm lại Nhất Nguyên Giới Thiên .
"Tới Nhất Nguyên Giới Thiên?" Tu Thần mỉm cười.
"Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi còn không rõ thế cục hiện nay? Ngươi đang trải đường và tạo đà cho tích điểm chuyển kiếp, đợi đến khi ý chí tích điểm thực sự chuyển kiếp hạ phàm, ngươi vẫn trung thành hay phản bội? Trung thành, ngươi trở thành thuộc hạ của người ta? Với tính tình ngươi chắc chắn là không chịu, về phần phản bội lại càng nguy hiểm. Giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên chính là một ví dụ sống sờ sờ, ý chí tích điểm chắc chắn có niềm tin tuyệt đối bắt được ngươi." Thiên Nguyên Tử gấp giọng nói.
Mặc dù mỗi lần hai người gặp gỡ là chắc chắn sẽ cãi nhau, thậm chí còn xắn tay áo lên đánh nhau, nhưng Thiên Nguyên Tử thực sự quan tâm và thương yêu Tu Thần. Lão có rất nhiều đệ tử, nhưng chỉ có mỗi Tu Thần là đặc biệt.
Một bát nước không bao giờ bưng thẳng được, luôn nghiêng về một phía nào đó.
Thiên Nguyên Tử là thế, thậm chí Tu Thần cũng không ngoại lệ.
Tu Thần đều có yêu cầu dành cho những người khác, nhưng chỉ có Phương Nhuế Nhuế là không yêu cầu gì, nha đầu này chỉ cần vui vẻ là được, còn ba đồ đệ khác Tu Thần muốn sau này sẽ để các nàng cai quản Nguyên giới.
"Ngài cảm thấy, khả năng ta thắng tích điểm chuyển kiếp Cửu Nguyên Giới Thiên lớn bao nhiêu?" Tu Thần mỉm cười hỏi.
Đương nhiên là hắn không thể trực tiếp nói cho Thiên Nguyên Tử biết thực ra mình chính là tích điểm chuyển kiếp, bí mật này không thể nói cho ai biết. Đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn trong lúc này.
Bí mật này tương đương với bàn tay vàng trong bàn tay vàng, nếu để người khác biết, thì khi đối đầu với các tích điểm chuyển kiếp khác, hắn không còn ưu thế gì.
Thậm chí Tu Thần còn định không lâu nữa sẽ tạo ra một người gọi là tích điểm chuyển kiếp, tiếp đó cho hắn ra phía trước chắn đạn, mình âm thầm làm một kẻ lợi hại sau lưng.
Tu Thần thích nhất là làm trùm đứng sau màn.
Thực ra quang minh chính đại giết đối phương trong chớp mắt không có cảm giác thành tựu lắm, nhưng khi làm trùm đứng đằng sau, hãm hại đối phương đến mức hắn phải nghi ngờ cuộc sống, giận đến nổi phổi, Tu Thần mới cảm thấy hết sức thoải mái.
"Không có phần thắng." Thiên Nguyên Tử lắc đầu thẳng thừng.
"Không có gì là tuyệt đối cả?" Tu Thần nói.
Tu Thần cảm thấy mọi chuyện đều không thể có khả năng một trăm phần trăm, tất cả đều dựa vào cách làm của con người mà thôi.
"Lão phu không đề nghị ngươi đi khiêu chiến người này." Thiên Nguyên Tử nhíu mày nói.
Lão biết tính tình của tên đồ đệ nhà mình, chỉ một chữ bướng bỉnh mà thôi, nơi nào càng cứng thì càng muốn đâm đầu vào.
"Cuộc sống không có khiêu chiến không phải rất vô vị sao?" Tu Thần vừa cười vừa nói.
Lời Thiên Nguyên Tử nói bỗng nhiên khiến hắn nảy ra ý tưởng mới.
Không phải tất cả đều đang đợi tích điểm chuyển kiếp của Cửu Nguyên Giới Thiên sao?
Không phải đều cho rằng tích điểm chuyển kiếp hắn sẽ xong đời sao?
Vậy thì để cho bọn họ toại nguyện, tự mình đặt ra một cái bẫy, chiến đấu với tích điểm chuyển kiếp giả đến quay cuồng trời đất, tiếp đó "lưỡng bại câu thương", khi đó ai nhảy vào sẽ xử lý người đó.
"Trước kia, khi giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên còn chưa chuyển kiếp, cũng có một người mở đường cho tích điểm, hắn cũng có suy nghĩ y như ngươi, cuối cùng vẫn thất bại. Hơn nữa nghe nói những Nguyên Giới Thiên khác cũng có chuyện tương tự, nhưng họ đều thất bại. Ý chí tích điểm không giống với ý chí sinh linh, nó sắp đặt càng thêm nghiêm cẩn, không có khả năng để người mở đường cho tích điểm như các ngươi tồn tại đến cuối cùng, chắc chắn là có phương pháp chuyên khắc chế các ngươi." Thiên Nguyên Tử tiếp tục khuyên.
Lão chỉ muốn cho Tu Thần hiểu thế cục thực sự bây giờ là gì, có thể nói là đang tận tình giải thích và thuyết phục, nhưng lão trông thấy nụ cười trên mặt Tu Thần thì trong lòng lại buồn bực không thôi.
Thằng ranh này có lẽ sẽ không nghe ý kiến của mình.
"Chuyện lịch sử là do người thắng viết, tình huống thực sự ở các Nguyên Giới Thiên khác rốt cuộc là như thế nào thì không ai rõ được cả. Con đường của mỗi người cũng khác nhau, đi theo người khác thì thế giới này đã chẳng bình yên rồi sao?" Tu Thần nhếch khóe miệng, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Cuộc chiến giữa giới chủ và giới chủ không đơn giản như vậy, Thiên Nguyên Tử nghĩ quá ngây thơ rồi.
Tích điểm chuyển kiếp thì chắc chắn sẽ trâu bò nhất sao?
Tu Thần không cho là vậy.
Trong mười tám Nguyên Giới Thiên chắc chắn không thiếu tích điểm chuyển kiếp đã bị người mở đường quật ngã, chỉ có điều người trong cuộc không nói thì những người khác không biết mà thôi.
Thiên Nguyên Tử nói, khẽ thở dài.
Lão biết mình không thuyết phục được Tu Thần, hồi còn trên núi Thiên Tử lão đã được lĩnh giáo về tính quật cường của thằng ranh này, bây giờ trưởng thành, có thành tựu thì càng khó mà thuyết phục.
"Vi sư không nói lại ngươi, tùy ngươi thôi." Thiên Nguyên Tử phất tay áo.
"Ta biết ngài nghĩ cho ta, nhưng tự ta có sắp xếp và kế hoạch của mình. Trên người ngài có rất nhiều bí mật, trên người ta cũng không ít, mình phải tự đi đường của mình, đúng không? Ta sẽ bước vững trên con đường của mình." Tu Thần mỉm cười nói.
Đương nhiên là hắn cảm nhận được sự quan tâm của Thiên Nguyên Tử dành cho mình, nhưng rất nhiều chuyện không phải do bản thân tự chọn được.
Tu Thần dù không có dã tâm, muốn cứ thế sống hết đời trong Phù Tiên giới, nhưng những người khác có đồng ý không?
Không bao giờ!
Đến cấp bậc này, hoặc là hoàn thành đại nhất thống, hoặc là trở thành bàn đạp, không có lựa chọn thứ hai.
Dù có đi cùng Mục Ngưng Sương đến Nhất Nguyên Giới Thiên thì thế nào?
Có thể thắng sao?
Không thể! Khả năng gần như là không.
Tu Thần ở đây thì phần thắng còn lớn hơn chút, bởi vì đây là sân nhà hắn!
Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần bằng ánh mắt phức tạp, thổn thức nói: "Thằng nhóc này, bây giờ lại còn lên mặt dạy đời vi sư."
"Dù sao ta cũng nhận đồ đệ rồi mà." Tu Thần bật cười.
Thiên Nguyên Tử nhìn về phía sau lưng Tu Thần, người của miếu Thiên Thần đang ồn ào ở đằng xa, cười nói vui vẻ, cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Trông thấy cảnh ấy, Thiên Nguyên Tử không khỏi cảm khái trong lòng.
Sư môn trước kia của lão không giống thế này, mỗi đệ tử đều liều mạng tu luyện, âm thầm so tài.
Bầu không khí cũng khác.
Có thể thấy, nhìn từ góc độ làm thầy, Tu Thần đạt tiêu chuẩn hơn Thiên Nguyên Tử rất nhiều.
Ít nhất lão không thể tạo ra được bầu không khí như thế này.
"Tốt lắm." Thiên Nguyên Tử nở nụ cười vui mừng.
Tu Thần cũng mỉm cười, đứng dậy nói: "Ừm... không biết sư phụ lão nhân gia ngài có thể nể mặt, tham gia tiệc mừng đồ tôn của ngài thăng chức chúa tể hay không?"
"Tham gia, chuyện vẻ vang tông môn thế này, đương nhiên là phải tham gia." Thiên Nguyên Tử cười ha ha, cũng đứng dậy theo.