Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 623: Chuyện xưa như xương khói, một hồi thổn thức!

Chương 623: Chuyện xưa như xương khói, một hồi thổn thức!




Đối với Thiên Nguyên Tử mà nói, Kinh Như Tuyết trở thành chúa tể mới quả là một việc làm vẻ vang tông môn.

Lão và Tu Thần thì không nói làm, vì hai người vốn là những người mang số mệnh lớn. Nhưng Kinh Như Tuyết thì khác, mặc dù Tu Thần có trợ giúp nàng, nhưng bước cuối cùng cũng là bước mấu chốt nhất thì lại dựa vào chính bản thân nàng đạt được. Ngươi bảo Phương Nhuế Nhuế đi thu phục ý chí bản nguyên Thiên giới là việc gần như không có khả năng.

"Miếu sơn thần trên núi Thiên Tử đã bị ta đổi thành mạng tinh thần, cái tên trước khó nghe quá." Tu Thần nói.

Thiên Nguyên Tử gật đầu nói: "Không sao, tên của ngươi cũng không tệ, cũng coi như mạch kế thừa của chúng ta."

Thiên Nguyên Tử đối với những chuyện này thì sao cũng được, tên chẳng qua chỉ là một thứ để xưng hô mà thôi, chỉ cần người vẫn là những người cũ là được.

Trong miếu Thiên Thần giăng đèn kết hoa, cầu vồng nối liền bốn phía, mây bảy màu lững lờ trôi, vừa mang vẻ chúc mừng lại vừa có phần sang trọng thần bí.

"Thầy, sư công."

Đám người Kinh Như Tuyết thấy Tu Thần và Thiên Nguyên Tử đi tới, cười hì hì chào hỏi.

Thượng Cung Cẩn lại có chút buồn bực, Thiên Nguyên Tử vừa là đại bá vừa là sư công của nàng, mỗi lần xưng hô đều có chút ngại ngùng.

"Các ngươi cứ làm việc của mình đi, chúng ta đi dạo." Tu Thần nói.

Thiên Nguyên Tử đã tới đây mấy lần, nhưng chưa lần nào dẫn lão đi thăm quan núi Thiên Tử, bữa tiệc vẫn chưa chuẩn bị xong, Tu Thần bèn nhân dịp này đưa lão đi dạo một chút.

"Hoàn toàn khác rồi à?" Thiên Nguyên Tử nhìn cảnh sắc xung quanh, nói bằng giọng cảm khái.

Đại khái thì vẫn là hình dáng và cấu tạo của núi Thiên Tử, nhưng kiến trúc bên trong thì đã hoàn toàn thay đổi.

"Ta thấy trong đám thuộc hạ của ngươi có một cây liễu thành tinh, là cây liễu trước cửa năm đó à?" Thiên Nguyên Tử chỉ vào Tiểu Liễu cách đó không xa, nói.

Tu Thần bật cười, gật đầu: "Đúng, là nó đấy. Lúc trước vừa nhận được năng lực Điểm Hóa Vạn Vật, bèn điểm một con chim, một con khỉ và cây liễu đó. Lúc đó ta phái hắn tới chỗ chôn hóa thân của lão, hàng ngày quét dọn mộ phần cho lão."

Khóe miệng Thiên Nguyên Tử hơi run rẩy, trừng mắt lườm Tu Thần.

Thằng ranh này chỉ cần có cơ hội là bắt đầu dùng giọng quái gở châm chọc mình.

"Cự mãng ba mắt lúc trước đuổi hai sư đồ ta kêu cha gọi mẹ bây giờ còn ở đây chứ?" Thiên Nguyên Tử bỗng nhướng mày hỏi.

Lão vô cùng nhớ con yêu quái kia, lúc trước lão và Tu Thần thiếu chút nữa bị nó thịt mất, cũng may mình lợi hại dùng tảng đá đập vào đầu nó, đến giờ vẫn còn lõm một lỗ.

"Thiên phú người ta cũng không tệ, giờ đã thành Hóa Thần cảnh rồi." Tu Thần cười nói.

Hồi còn ở Thiên Nguyên Đại lục, hắn đã dùng cự mãng ba mắt làm thí nghiệm, sau khi cho tan thành mây khối lại hồi sinh dậy, khiến nó phải tự hỏi về cuộc đời.

Về sau núi Thiên Tử cải tạo xong, Tu Thần cũng không đuổi nó ra ngoài, vẫn để nó ở vị trí tầng ba mươi ba, nhiều năm trôi qua cũng có chút thành tựu.

"Đi gặp bạn cũ chút." Thiên Nguyên Tử nói.

Bóng hai người lóe lên, một khắc sau xuất hiện trước cửa một động phủ.

Thiên Nguyên Tử quay đầu nhìn xung quanh, hơi ngạc nhiên hỏi: "Xung quanh đây không thay đổi à?"

"Đúng vậy, chín mươi chín tầng của núi Thiên Tử chỉ thay đổi bố cục còn cảnh vật không thay đổi, vẫn có dáng vẻ lúc trước." Tu Thần nói.

Ba mươi ba tầng dưới cùng và ba mươi ba tầng trên cùng thay đổi, nhưng ba mươi ba tầng ở giữa vẫn là nơi cư trú của các yêu quái và động vật vốn có của núi Thiên Tử. Tu Thần không di chuyển nó, cho nên trước kia thế này thì bây giờ vẫn vậy.

"Ngươi rất hoài niệm." Thiên Nguyên Tử chẹp miệng nói.

"Đại nhân..."

Cự mãng ba mắt xuất hiện ở cửa hang.

Dù sao nó cũng đã đến tu vi Hóa Thần cảnh, nó không cảm nhận được khí tức của Tu Thần, nhưng khí tức của Thiên Nguyên Tử thì vẫn phát giác ra được.

Cự mãng ba mắt hóa thành hình người có bộ dạng vô cùng xấu xí, trên cái đầu tam giác là ba con mắt, phối hợp với cơ thể con người thon gầy, trông rất mất cân đối.

"Đã lâu không gặp." Thiên Nguyên Tử nhìn cự mãng ba mắt, bật cười nói.

Cự mãng ba mắt tái mét mặt, vội vàng quỳ xuống: "Đại nhân tha mạng, trước kia tiểu nhân vô tri mạo phạm đại nhân, xin đại nhân tha thứ, không chấp tiểu nhân.."

"Được rồi, đứng lên đi. Ta không có ý trả thù ngươi." Thiên Nguyên Tử lắc đầu cười nói.

Cự mãng ba mắt vội vàng đứng dậy, cảm kích nói: "Đa tạ đại nhân tha mạng, đa tạ đại nhân!"

Thiên Nguyên Tử cười tủm tỉm đi đến bên cạnh cự mãng ba mắt, lượn quanh nó một vòng khiến cả người nó mất tự nhiên, nặn ra một nụ cười hết sức khó coi.

Hình dáng con người của nó đã rất xấu xí, nở nụ cười như thế càng khiến người ta rùng mình.

Quả là xấu vô biên!

"Ba người chúng ta cũng coi như có duyên phận, thực ra nếu lúc trước ngươi dùng sức mạnh, thì hai thầy trò chúng ta chưa chắc đã sống sót được." Thiên Nguyên Tử dừng bước, vỗ một cái lên vai cự mãng ba mắt.

Cự mãng ba mắt run lên, sợ đến mức không dám lên tiếng trả lời.

Thực ra trước kia cũng không phải nó cố ý thả Tu Thần và Thiên Nguyên Tử đi, chỉ là cú đập của Thiên Nguyên Tử thật sự quá đau, nó lại đúng vào thời kỳ sắp đột phá, buộc phải quay về an dưỡng, không thì muốn đột phá phải đợi thêm mấy chục năm nữa.

"Đi thôi." Tu Thần lắc đầu cười nói.

Cự mãng ba mắt sắp bị hắn dọa ngất xỉu rồi, nếu còn ở lại đây tán gẫu với nó, có lẽ hồn phách nó bay lên mây mất.

Thiên Nguyên Tử khẽ gật đầu, lại vỗ lên vai cự mãng ba mắt một cái nữa, sau đó cùng Tu Thần rời đi.

Hai người một trái một phải, chậm rãi đi xuống dưới theo bậc thang.

"Nơi này thực ra vẫn rất tốt, sở dĩ trước kia ta chọn nơi đây là vì nhìn trúng phong cảnh này." Thiên Nguyên Tử vừa đi vừa ngắm cảnh sắc xung quanh.

Tu Thần trợn trắng mắt: "Không phải vì khi đó thân phận Thích Ách Ma Tăng của lão bị đám Thánh Vương Thánh Tôn của Thiên Nguyên đại lục tấn công, rồi lại bị đồ đệ phản bội, thất bại chạy tới nơi này lánh nạn sao? Sao lại trở thành lão cố ý chọn chỗ ở rồi?"

Khóe miệng Thiên Nguyên Tử chợt co quắp, lão hung dữ trừng Tu Thần, mắng: "Trước kia lão phu muốn xử lý bọn chúng còn khó khăn hay sao? Không cần bản thể, phái bừa một hóa thân tới là được! Chỉ có điều thấy bọn chúng quá yếu, huống hồ bản thân lão phu phải giấu phân thân, cho nên mặc kệ mà thôi."

Tu Thần bật cười ha hả.

Lão già này sợ làm ầm ĩ lên sẽ bị bên trên chú ý đến, cho nên mới giấu hóa thân Luyện Thể cảnh kia ở trên núi, sống với mình ba năm, nói trắng ra là sợ mà thôi.

Lúc đó Thiên Nguyên Tử còn không phải là Thiên Nguyên Tử bây giờ. Lão còn bị Trường Sinh và Dạ Hạ Thiên Quân đuổi tận giết tuyệt.

Dù sao lão cũng là người duy nhất còn sống trong Vũ Hóa Thần triều, nhổ cỏ đương nhiên phải nhổ tận gốc, Trường Sinh và Dạ Hạ Thiên Quân trước đây cũng tốn khá nhiều công sức để tìm ra lão.

Chỉ có điều Thiên Nguyên Tử đã thận trọng bước lên cảnh giới đỉnh cấp, hóa thân nhiều vô số kể, có giết thế nào cũng không hết, nên không thể loại trừ lão hoàn toàn.

Về sau Thiên Nguyên Tử gặp được vận may lớn, được giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên coi trọng, nên có được thành tựu như bây giờ.

Chuyện xưa như sương khói, bây giờ hồi tưởng lại không khỏi khiến hai người thổn thức.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch