Chương 626: Tu Thần ta không hợp tác với bất cứ ai, bởi vì ta muốn đánh tất cả!
Lời Tu Thần nói khiến mí mắt Qua Thiên run lên, khóe miệng giật giật.
Tên này mỗi lần thốt ra đều khiến người ta hết hồn, phát buồn nôn.
"Khua môi múa mép thì có gì thú vị?" Qua Thiên lạnh giọng hỏi.
Tu Thần bật cười ha hả, nói: "Ta nói thế nào phải khua môi múa mép? Chẳng phải ta đang nói thật sao? Ta thấy ánh mắt ngươi nhìn ta rất cảm động, chắc chắn là đang nhớ nhung ta."
Cả người Qua Thiên nổi da gà, lão ta không muốn tiếp tục đề tài này với Tu Thần nữa, nói: "Mục đích ta tới đây rất đơn giản, chính là muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng, có muốn hợp tác với ta không?"
Có thể nói Qua Thiên trước sau như một, dù lúc trước đã xích mích ầm ĩ với Tu Thần, thậm chí còn dùng cha mẹ hắn để uy hiếp hắn, nhưng đến giờ vẫn muốn hợp tác.
Tu Thần kinh ngạc nhìn Qua Thiên, giống như không dám tin tưởng lắm những gì mình nghe được, hỏi: "Ngươi vẫn còn muốn hợp tác với ta sao?"
"Đương nhiên, ta và ngươi cường cường liên thủ, mới là việc đúng đắn, không phải sao?" Qua Thiên nói.
Tu Thần bật cười, nhìn Qua Thiên bằng ánh mắt hứng thú: "Ngươi không sợ ta gài bẫy ngươi đến xương cốt cũng không còn à? Trong chín đại Nguyên giới, người dám hợp tác với ta không nhiều đâu."
Câu này có thể coi là thật, hiện giờ trong mắt các chúa tể, Tu Thần chính là một tên gian xảo tàn ác! Con kiến còn đáng tin hơn Tu Thần, ai hợp tác với hắn sẽ bị hắn ăn sạch cả xương cốt.
Qua Thiên không coi vào đâu, nhún vai cười: "Đó là do người khác không nhìn thấy ưu điểm của ngươi, nhưng ta thì khác, ta có thể thấy được sở trường cũng như ưu điểm của ngươi. Ta và ngươi hợp tác, hai người chúng ta chắc chắn sẽ có thành tựu rất lớn, dễ dàng đối phó với đám người Phạt Ngô."
Tu Thần nghe Qua Thiên nói vậy, không biết trả lời thế nào.
Không biết là lão ta quá tự tin, hay là muốn lừa gạt mình.
Phạt Ngô được xem là sinh vật cổ xưa nhất, chúa tể đầu tiên của chín đại Nguyên giới, thủ đoạn và bản lĩnh của lão các chúa tể bình thường không thể so sánh được.
Những người khác không tính là khó đối phó, chỉ duy có mình Phạt Ngô là Tu Thần rất xem trọng, trong kế hoạch của hắn, Phạt Ngô cũng là người cuối cùng mình xử lý.
Nhưng nghe Qua Thiên nói thì giống như hai người họ vừa hợp tác là sẽ ra tay với Phạt Ngô ngay.
"Ngươi muốn ra tay với Phạt Ngô trước?" Tu Thần hỏi.
Qua Thiên nói: "Nếu ngươi hợp tác với ta, đối phó ai trước ai sau đều do ngươi tính toán, mọi việc đều sẽ theo sự sắp xếp của ngươi."
"Hai người chúng ta hợp tác, sau khi dọn dẹp hết chướng ngại vật thì sẽ phải làm gì tiếp theo?" Tu Thần hơi nhếch miệng cười.
Luận về thâm hiểm, mấy đại chúa tể đều không khác nhau là mấy, Qua Thiên dám hợp tác với mình thì chắc chắn lão ta đã có tính toán riêng.
Chín đại Nguyên giới đến cuối cùng cũng chỉ có một người có thể tồn tại, cho nên mọi người vẫn coi nhau là kẻ địch. Hợp tác trong cục diện này thì chắc chắn là không thể bền vững được, giữa đường đâm sau lưng là thao tác cơ bản.
"Dọn dẹp các chúa tể khác, sau đó ta và ngươi sẽ đấu trận cuối cùng, bên thua phải trợ giúp vô điều kiện cho bên thắng, không được có tư tâm khác, phải tuyệt đối trung thành, có chơi có chịu!" Qua Thiên nói.
Tu Thần nheo mắt.
Qua Thiên này nói chuyện hoàn toàn chẳng chút thành ý nào.
Chỉ dùng miệng hứa hẹn?
Đùa cái gì thế?
Lời hứa hay đánh cược đều chỉ là trò chơi của lũ trẻ con mà thôi.
Ta có thể đồng ý cuối cùng sẽ thần phục ngươi, không thần phục thì chết cả nhà, lời hứa loại này chỉ mấy phút Tu Thần có thể nói ra mấy trăm kiểu.
Nhưng hữu dụng không?
Đến cuối cùng không thần phục thì thế nào?
Thật sự cả nhà sẽ chết ché?
Cho nên lời nói của Qua Thiên là hoàn toàn không thực tế.
"Chỉ như thế?" Tu Thần nhướng mày, nhìn Qua Thiên với vẻ hài hước.
Qua Thiên cười lạnh một tiếng: "Đúng, chỉ thế thôi, lời hứa giữa các cường giả đều cao hơn tất cả cấm chế và khế ước khác, đúng không? Đến cấp bậc như ta và ngươi, lời thề và khế ước gì đó thực ra cũng không có tác dụng. Bây giờ chúng ta chỉ nói về tấm lòng chân thành! Nói được thì làm được, dùng tôn nghiêm của mình để thề!"
"Ta không có tôn nghiêm." Tu Thần nói thẳng.
Qua Thiên: "..."
Một câu nói của Tu Thần thiếu chút nữa khiến Qua Thiên nghẹn chết.
Tu Thần nhìn vẻ mặt phong phú của Qua Thiên, bật cười ha hả: "Ta là một kẻ không có tôn nghiêm, không có trái tim cũng không có ranh giới cuối cùng. Cái gọi là vô tình vô nghĩa chính là ta, một giây trước chúng ta còn có thể xưng huynh gọi đệ, một giây sau ta đã không biết xấu hổ chém chết ngươi. Người như ta ngươi cũng muốn hợp tác sao?"
Khóe miệng Qua Thiên điên cuồng co giật...
Thế này thì không còn cách nào nói chuyện tiếp được.
Có một số việc dù có nhìn thấu cũng không thể nói toạc ra.
Nhưng Tu Thần thì khác, chuyện gì cũng nói hết cả ra.
Ngươi không thể giả bộ một chút được sao?
Ngay thẳng như vậy là muốn ta đối phó với ngươi đầu tiên à?
Sở dĩ Qua Thiên muốn hợp tác với Tu Thần, chủ yếu là vì không muốn đối đầu hắn ngay bây giờ, mà sẽ ra tay với những người khác trước.
Bởi vì lão ta không có lòng tin sẽ hoàn toàn xử lý được Tu Thần, nhưng hắn lại là một quả bom hẹn giờ không thể không đề phòng.
Quả thực chính là cây gậy chọc cứt dưới nhân gian!
"Vậy thì không còn chỗ thương lượng nữa à?" Qua Thiên lạnh giọng hỏi.
Tu Thần mỉm cười, nói: "Ta nói thế còn chưa đủ hiểu à? Chắc là do ta diễn đạt không được tốt lắm, bây giờ ta sẽ nói lại lần nữa."
Nói xung Tu Thần ho khan vài tiếng, hắng giọng một cái, tiếp đó nhìn Qua Thiên với vẻ hứng thú: "Tu Thần ta không hợp tác với bất cứ ai, vì ta muốn đánh tất cả! Ta phách lối và trâu bò như vậy đấy! Giờ đã rõ chưa?"
Dứt khoát thô bạo.
Hợp tác là việc không thể.
Hơn nữa không những không hợp tác, mà lão tử còn muốn đánh tất cả các ngươi!
Quá bá đạo!
Qua Thiên nghe xong Tu Thần nói, cả người như muốn nổ tung.
Lão ta chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ, lớn lối thế này!
"Người trẻ tuổi, làm người cần phải khiêm tốn một chút!" Qua Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, mặt đanh lại.
Tu Thần chẳng hề để ý, nhún vai: "Chẳng còn cách nào, con người ta có tính cách vậy đó, phách lối bá đạo, coi thường tất cả, không phụ à? Khó chịu à? Vậy thì xử lý ta đi, liên hợp với các chúa tể Nguyên giới khác để tiêu diệt ta đi. Tu Thần ta đang chờ đây."
"Tu Thần!"
Qua Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, đôi mắt lóe ra ánh sáng đỏ như lửa, hư vô chi cảnh xung quanh vặn vẹo lắc lư, khí tức lạnh lẽo, sắc bén ùa tới.
Lão ta thực sự bị Tu Thần chọc cho phát điên rồi.
Đến cảnh giới và địa vị Qua Thiên, còn có thể phẫn nộ đến mức này, cũng chỉ có Tu Thần mới làm được, thật sự khiến lão ta tức đến nổ phổi.
"Ối chà, nhìn bộ dạng của ngươi kìa, muốn khai chiến ngay với ta à?" Tu Thần nhìn Qua Thiên giận đến sôi gan, cười tủm tỉm nói.
Ngực Qua Thiên phập phồng dữ dội, đôi mắt trợn trừng trừng nhìn Tu Thần, hồi lâu không nói ra lời.
"Không nói gì? Vậy ta đi đây." Tu Thần giang tay ra, nói xong bèn quay người đi.
"Tu Thần!"
Qua Thiên trầm giọng quát một tiếng.
Tu Thần dừng lại, quay đầu nhìn lão ta.
"Sao nào?"
"Rồi ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi sẽ phải hối hận vì quyết định và lời nói của mình hôm nay! Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi quỳ gối trước mặt cầu xin ta tha thứ!" Qua Thiên gằn từng chữ, hai mắt như phun lửa, nghiến răng nghiến lợi.