Những gì Kinh Như Tuyết nói trước mặt đám chúa tể, quả thực trước đây Tu Thần đã từng nói vậy.
Đám lão già này đã già rồi không theo kịp thời đại.
Trong đầu bọn họ đang nghĩ gì?
Làm thế nào tiêu diệt đối phương, làm thế nào chiếm được Nguyên giới của đối phương, làm thế nào có thể đứng sau trục lợi mà không thiệt hại gì?
Những tích điểm chuyển kiếp ở Nguyên Giới Thiên khác đã hoàn thành đại nhất thống, dù là Nguyên Giới Thiên có tích điểm chưa chuyển kiếp thì người ta cũng đều đoàn kết nhất trí, chống đỡ ngoại địch.
còn Cửu Nguyên Giới Thiên thì đang làm gì?
Tự giết lẫn nhau, hoặc là phản bội!
Hiện giờ Tu Thần vẫn chưa thể xác định được ngoài Thiên Nguyên Tử, Bắc Lý và Trường Hà ra, thì còn có chúa tể nào khác thông đồng với Giới Ngoại Thiên khác hay không.
Sống vì bản thân mình, không hề có chút trung tâm nào.
Rõ ràng là có nhà, lại cứ muốn sống như cô hồn dã quỷ.
Suy cho cùng vẫn là sợ, đám chúa tể này sợ những gì họ đang có sẽ bị cướp sạch, sợ mình đứng dưới người khác, sợ chết đi.
"Ngươi đang nói gì?"
Phạt Ngô nghe Kinh Như Tuyết nói vậy, giận đến nhă nhó mặt mày, hai mắt đỏ sọc.
Lời Kinh Như Tuyết chẳng khác nào cho bọn họ một cái bạt tai thật đau.
Trong lòng bọn họ không biết ư?
Biết, nhưng không thừa nhận!
Nhưng bây giờ Kinh Như Tuyết lại đâm vào lòng bọn họ một dao, vén bức màn vẫn luôn che đậy suy nghĩ của bọn họ lên.
"Ranh con! Ngươi thật sự cho rằng thầy mình là vô địch à? Ngươi cho rằng chúng ta không làm gì được các ngươi sao?" Qua Thiên cũng vô cùng phẫn nộ.
Bàn về tự cao tự đại, lão ta và Phạt Ngô có thể đấu một trận, hơn nữa lão ta vẫn luôn xem thường các chúa tể khác, cảm thấy bọn họ hoàn toàn không so được với mình, chỉ lão ta mới có thể trở thành người đứng vững đến cuối cùng.
Khi các chúa tể khác đang từng bước củng cố cuộc sống của mình thì lão ta làm gì?
Lão ta lập ra kế hoạch người xuyên không, lợi dụng hệ thống mình tạo ra để đưa người xuyên không đến các Nguyên giới khác, cho họ âm thầm ăn cắp sinh linh chi lực của các Nguyên giới, sau đó mình tự tiến hành thu hoạch.
Lão ta vẫn luôn cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa lão ta quả thực đã làm được. Tu vi Qua Thiên đã dần áp sát Phạt Ngô, trở thành cường giả thứ hai ở chín đại Nguyên giới.
Cho nên lời Kinh Như Tuyết nói khiến lão ta không thể chấp nhận được.
"Sao nào? Nhìn bộ dạng phẫn nộ dữ tợn của các ngươi kìa, lời của ta đâm trúng nỗi đau của các ngươi rồi chứ gì?" Kinh Như Tuyết nhìn đám chúa tể, cười lạnh hỏi.
"Mồm mép tép nhảy! Ngươi cứ ở bên cạnh Tu Thần chờ cùng bị hủy diệt đi!" Trường Hà nghiêm giọng quát.
Kinh Như Tuyết cười khẽ mấy tiếng, nhìn đám người xung quanh một vòng, tiếp đó giơ ngón tay chỉ vào từng người, vừa chỉ vừa nói: "Lần này ta tới, không phải để cãi nhau với các ngươi, chỉ chuyển giúp thầy ta một câu nói mà thôi."
"Miếu Thiên Thần ta từ nay trở đi chính thức tuyên chiến với tất cả các chúa tể! Gồm cả người sau lưng ngươi." Câu cuối cùng của Kinh Như Tuyết là nói với Bắc Lý và Trường Hà.
"Tuyên chiến với chúng ta?"
"Ha ha ha!"
"Hay!"
"Hay lắm!"
"Chúng ta ngược lại muốn xem xem các ngươi tuyên chiến thế nào."
Đám chúa tể giận quá hóa cười, ánh mắt nhìn Kinh Như Tuyết tràn đầy thù hận.
Phạt Ngô lại không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Bắc Lý và Trường Hà.
Câu cuối cùng của Kinh Như Tuyết rõ ràng là nhằm vào hai người này.
Tại sao nàng ta lại nói vậy?
Người sau lưng Bắc Lý và Trường Hà?
Người sau lưng hai ngươi bọn họ rốt cuộc là ai? Cùng một người ư?
Tronng chớp mắt, trong đầu Phạt Ngô hiện lên rất nhiều nghi ngờ.
Sau khi Trường Hà và Bắc Lý nghe ra ý tứ trong câu cuối cùng Kinh Như Tuyết, trong khi các chúa tể khác nói những lời ác độc và châm chọc Kinh Như Tuyết, thì hai người họ chỉ nói tượng trưng mấy câu.
Dù sao cũng chột dạ.
"Nói nhiều thêm cũng vô dụng, các ngươi cứ chờ lấy là được, nhất là hai người các ngươi." Kinh Như Tuyết lại một lần nữa chỉ vào Bắc Lý và Trường Hà.
Lần này ánh mắt các chúa tể khác đều lướt qua vẻ khác thường.
"Đồ hỗn xược! Ngươi lại cố ý tung ra lời giả dối gì?" Trường Hà tức giận quát lớn.
Lão ta biết về thân phận giữa Thiên Nguyên Tử và Tu Thần, bởi vì trước đây lão ta từng đi cùng Thiên Nguyên Tử đến tìm Tu Thần.
Trường Hà vẫn luôn lo lắng Tu Thần sẽ làm lộ quan hệ giữa mình và Thiên Nguyên Tử, nhưng khi nghe Thiên Nguyên Tử nói Tu Thần không làm vậy, lão ta chỉ đành chấp nhận. Nhưng thái độ của Kinh Như Tuyết hôm nay rõ ràng là muốn nói ra thân phận giữa mình và Thiên Nguyên Tử.
Quả nhiên là một nhà súc sinh!
Lão súc sinh Thiên Nguyên Tử này hoàn toàn không thể tin cậy được!
Trường Hà thầm chửi Thiên Nguyên Tử và Tu Thần hết lời.
Loại tiểu nhân thâm hiểm, thiếu đạo đức như Tu Thần sao lại không để bại lộ chuyện ấy được chứ?
Bắc Lý liếc mắt nhìn Trường Hà, cau mày lại.
Lão ta không quan tâm lắm, dù sao đã cùi thì chẳng sợ lở, các chúa tể khác không thể nào liên thủ với lão ta được.
Nhưng vấn đề của Trường Hà lại khiến trong lòng lão ta sinh ra cảnh giới.
"Sao nào? Chẳng lẽ muốn ta nói rõ ràng ra hả?" Kinh Như Tuyết khinh thường nhìn Trường Hà, vẻ mặt đầy châm chọc.
Nhiệm vụ chủ yếu nhất mà Tu Thần giao cho nàng chính là việc này.
Thiên Nguyên Tử đã giở trò, thì đương nhiên Tu Thần cũng sẽ ngải bài, người đầu tiên muốn bóc ra chính là Trường Hà.
"Ngươi cảm thấy có người tin những lời nói nhảm của ngươi sao?" Trường Hà lạnh giọng nói.
"Ta lại muốn nghe đấy." Bắc Lý nheo mắt lại, nói đầy ẩn ý.
Trường Hà căm tức nhìn Bắc Lý, trầm giọng nói: "Ngươi có tư cách gì? Bắc Lý, bây giờ chúng ta còn chưa đối phó ngươi, là còn nể giao tình bao năm qua. Nhưng điều đó không chứng tỏ rằng sau này chúng ta sẽ không đối đầu với ngươi! Quan hệ giữa ngươi và Tu Thần bây giờ còn chưa chứng minh được sự trong sạch đâu, chẳng lẽ hai người các ngươi đang diễn trò đưa đẩy ở đây?"
Trường Hà nói vậy cũng hơi có lý.
Lúc trước các chúa tể đã nghi ngờ Bắc Lý và Tu Thần là cùng một bọn, thậm chí cảm thấy người đứng sau lưng Tu Thần chính là Bắc Lý, đây cũng chính là cái cớ để bọn họ liên thủ đối phó Bắc Lý giới.
Chỉ có điều dù mọi người nói thế nào thì Bắc Lý vẫn cứ khăng khăng phủ nhận, lúc đó Thiên Cương lại rời đi, khiến các chúa tể không tiếp tục vây công Bắc Lý nữa, phải tạm thời từ bỏ kế hoạch này.
Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, lại thêm lời ám chỉ vừa rồi của Kinh Như Tuyết, lập tức khiến các chúa tể khác liên hệ Bắc Lý và Tu Thần lại với nhau.
"Đưa đẩy? Ngươi quá xem trọng lão rồi, lão còn thảm hơn ngươi. Đều là đồ ngu bán mạng cho Thiên Nguyên Tử. Trước đây nếu không phải là Thiên Cương lâm trận bỏ chạy, thì bây giờ Bắc Lý giới đã là của Trường Hà rồi." Kinh Như Tuyết cười lạnh nói.
"Ngươi nói cái gì?"
Kinh Như Tuyết vừa dứt lời, như quăng thêm một quả bom ra, khiến tất cả các chúa tể đều biến sắc, kinh ngạc nhìn nàng.
Trường Hà thì cả khuôn mặt đều đen xì.
Tu Thần thực sự muốn vạch trần tất cả bí mật của lão ta1
Thiên Nguyên Tử!
Đồ khốn nhà ngươi!
Ngươi và tên đồ đệ của ngươi đều là đồ khoác lác!
Ngươi thì hay rồi, chỉ có một mình nên chẳng làm sao hết!
Nhưng lão tử còn cả một Nguyên giới!
Bây giờ bị Kinh Như Tuyết nói hết ra như thế, sợ rằng đã đẩy lão ta vào chỗ chết.
Trong lúc nhất thời, Trường Hà thầm chửi bới Thiên Nguyên Tử thậm tệ, nếu bây giờ Thiên Nguyên Tử ở trước mặt có lẽ lão ta sẽ lao vào nện cho một trận.