Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 634: Chúa tể chí tôn, không phải là chuyện đùa!

Chương 634: Chúa tể chí tôn, không phải là chuyện đùa!




Mặt Bắc Lý hiện lên vẻ hoang m ang.

Rốt cuộc vì sao Kinh Như Tuyết lại mắng cả Trường Hà vào đấy?

Nàng ta biết quan hệ giữa mình và Thiên Nguyên Tử cũng không phải chuyện gì lạ, dù sao Thiên Nguyên Tử cũng là sư phụ của Tu Thần, nhưng sao Kinh Như Tuyết lại kéo theo cả Trường Hà?

Hơn nữa biểu cảm của Trường Hà cũng không thích hợp lắm.

"Nếu ngươi còn khích bác ly gián nữa, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa!" Trường Hà nhìn chằm chằm Kinh Như Tuyết bằng ánh mắt tối tăm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Bây giờ lão ta cáu điên lên rồi, giận Kinh Như Tuyết một thì giận Thiên Nguyên Tử mười.

Nếu không phải Thiên Nguyên Tử nói thì làm sao nàng ta biết được quan hệ giữa bọn họ?

Bắc Lý vẫn luôn bị lão ta và Thiên Nguyên Tử che giấu, điều khiển như một công cụ, nếu như vạch trần chuyện này ra, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến những chuyện lúc trước!

Thậm chí còn gây ra nhiều khó khăn cho việc bọn họ chiếm Bắc Lý giới!

Nếu không chiếm được một Nguyên giới nào, thì đến lúc đó làm sao mà báo cáo cho giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên được?

"Kinh Như Tuyết, chẳng lẽ ngươi và thầy của ngươi chỉ có những thủ đoạn đó thôi sao? Nói tào lao như thế là định làm gì? Để những chúa tể khác đối phó với ta à? Tiếp đó để các ngươi ngồi ngoài làm ngư ông đắc lợi?" Bắc Lý cười lạnh nói với vẻ mặt thâm trầm.

"Chỉ sợ kế hoạch của các ngươi tốn công vô ích thôi, ta vốn không hề hợp tác với bọn họ. Ngươi nên đổi người khác đi."

Bắc Lý cười gằn một tiếng, sắc mặt có chút đắc ý.

Lão ta vốn đã đoạtn tuyệt quan hệ với các chúa tể khác, trước đây bọn họ liên thủ đối phó mình, lão ta cảm thấy Kinh Như Tuyết vẫn còn ngây thơ lắm, chỉ cần mình nói ra lời này, các chúa tể khác sẽ nhận định là nàng ta đang nói dối, chẳng qua là để nói xấu lão ta và Trường Hà mà thôi.

Quả nhiên, đám chúa tể nghe Bắc Lý nói xong, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ đã hiểu.

Trường Hà nheo mắt nhìn Kinh Như Tuyết, không lên tiếng nữa.

Thực ra Bắc Lý nói câu đó cũng là giúp lão ta thoát khỏi hiềm nghi, cho nên lão ta đương nhiên không dám lắm lời vào thời điểm này.

Kinh Như Tuyết nhìn đám người xung quanh một vòng, bật cười ha hả: "Cho nên các ngươi đều cảm thấy ta đang nói dối sao?"

"Chứng cứ! Tất cả đều cần có chứng cứ, đúng không?" Phạt Ngô lạnh nhạt nói.

Bắc Lý và Trường Hà cùng âm thầm thở phào một hơi.

Bọn họ biết Kinh Như Tuyết chắc chắn không có chứng cứ, toàn bộ chỉ là lời nói ngoài miệng. Cho dù lúc trước Trường Hà từng đi cùng Thiên Nguyên Tử đến tìm Tu Thần, thì cũng không hề để lại bất cứ chứng cứ nào.

Đối với các chúa tể mà nói, mấy thứ như video đều vô dụng, bởi vì có thể làm giả được.

"Vì sao ta phải đưa chứng cứ cho các ngươi chứ? Các ngươi có tin hay không đều chẳng hại gì đến ta cả. Đợi sau này các ngươi bị ám hại sau lưng, chúng ta vẫn là bên được lợi mà, đúng chứ? Cho nên nói cho các ngươi biết, chỉ để các ngươi nghi kỵ lẫn nhau mà thôi."

Kinh Như Tuyết nói suýt chút nữa khiến đám chúa tể hộc máu, mặt ai nấy đều đen sì.

Không ngờ nàng ta lại thẳng thắn thừa nhận nói ra điều đó để bọn họ nghi kỵ lẫn nhau.

Coi chúa tể bọn họ là gì chứ? Đứa trẻ ba tuổi sao?

"Ngươi đi đi, ở đây không chào đón ngươi. Quay về nói với Tu Thần, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ khiến hắn phải nôn ra đồ vật không nên có." Phạt Ngô lạnh giọng nói với Kinh Như Tuyết.

Lão ta không muốn nói nhiều lời với Kinh Như Tuyết nữa.

Dù bây giờ nàng đã trở thành chúa tể, nhưng trong lòng Phạt Ngô vẫn coi thường như trước, cho rằng nha đầu điên này chiếm được ngôi vị chúa tể rồi tới đây khoe khoang một phen mà thôi.

"Đương nhiên là ta sẽ đi, nhưng không phải bây giờ." Kinh Như Tuyết nói.

"Ngươi muốn chúng ta đuổi ngươi đi sao?" Qua Thiên sẵng giọng quát lên.

Kinh Như Tuyết nhìn lão ta, nhếch miệng nở nụ cười: "Các ngươi không đuổi được ta đâu, nơi này chỉ là thần thức ảo ảnh mà thôi. Ta có bản nguyên chúa tể, khi không gian chúa tể này mở ra, ta có thể tùy ý đi vào. Các ngươi lấy gì để đuổi ta đây?"

"Hỗn xược!" Trường Hà giận dữ quát.

"Ngươi im mồm đi, còn chưa cởi được tội ra đâu, chơi với lửa có ngày chết cháy đấy." Kinh Như Tuyết đột nhiên nhìn sang phía Trường Hà, giễu cợt nói.

"Ngươi!"

Trường Hà thấy vẻ mặt của Kinh Như Tuyết, trong lòng chợt giật thót.

Biểu cảm này lão ta quá quen thuộc, chính là chiêu trò của Tu Thần!

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Phạt Ngô hỏi.

Kinh Như Tuyết nhún vai, nói: "Ta sắp nói xong rồi, không cần sốt ruột. Các ngươi tin hay không là việc của các ngươi. Nhưng nhiệm vụ của ta là phải nói ra một vài chuyện, hiện giờ chưa nói xong đâu."

Trong lòng Bắc Lý và Trường Hà chợt run lên.

Vẫn chưa hết sao?

Rốt cuộc trong lòng hai thầy trò các ngươi đang tính toán điều gì vậy?

Vì sao chín đại Nguyên giới lại sinh ra loại người kỳ ba khiến người ta vô cùng ghét bỏ như các ngươi chứ?

"Được. Chúng ta sẽ nghe." Không ngờ Phạt Ngô lại đồng ý.

Bắc Lý và Phạt Ngô đồng thời nhìn về phía Phạt Ngô, trong lòng họ không nắm bắt được suy nghĩ của đám chúa tể này. Lỡ đâu Kinh Như Tuyết nói ra, dù không có chứng cứ nhưng trong lòng các chúa tể khác cũng sẽ sinh ra cảnh giác và hoài nghi.

Việc này đối với họ chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Đương nhiên, bây giờ Bắc Lý còn chưa biết quan hệ giữa Trường Hà và Thiên Nguyên Tử, lão ta chỉ muốn giữ kín thân phận của Thiên Nguyên Tử mà thôi.

Chỉ cần Thiên Nguyên Tử chưa bị lộ ra, thì Bắc Lý có lòng tin sẽ đối phó được với các chúa tể khác.

Một khi Thiên Nguyên Tử bị lộ thân phận, thì các chúa tể khác sẽ đề cao cảnh giác và đề phòng, đến lúc đó rất khó khăn để ra tay xử lý đám già này.

"Mau nói đi! Ta cũng muốn xem xem, ngươi có thể nói ra được chuyện gì!" Qua Thiên cũng lên tiếng.

Thực ra lão ta tin ba phần vào lời nói của Kinh Như Tuyết, lão ta biết chắc chắn đằng sau Bắc Lý có người, hơn nữa còn không phải là bất cứ ai trong đám chúa tể này!

Hoặc là Giới Ngoại Thiên!

Hoặc là một sự tồn tại thần bí nào đó ẩn nấp trong chín đại Nguyên giới!

Về phần chuyện của Trường Hà thì Qua Thiên không tin, dù sao Trường Hà chưa từng lộ ra sơ hở gì, trước đây lão ta còn từng cùng mình đến thảo phạt Tu Thần, sau đó hóa thân nửa chúa tể bị hủy diệt.

"Chuyện đầu tiên ta muốn nói là, hiện giờ ta chính là tân chúa tể của Thiên giới. Chuyện thứ hai, người đứng sau lưng Bắc Lý và Trường Hà là cùng một người." Kinh Như Tuyết nói đều đều.

"Buồn cười! Ngươi còn dám nói người sau lưng ta và Trường Hà là cùng một người?" Bắc Lý chợt ngắt lời.

"Việc thứ ba đâu?" Phạt Ngô nhíu mày, liếc Bắc Lý một cái.

Ánh mắt kia khiến Bắc Lý sợ hết hồn, âm thầm nghiến răng không dám lên tiếng nữa.

Uy tín của Phạt Ngô vẫn rất lớn, các chúa tể khác ồn ào thế nào cũng được, nhưng vẫn phải nể mặt lão ta.

Kinh Như Tuyết nhìn Bắc Lý, khóe miệng nở nụ cười hứng thú, chậm rãi nói tiếp: "Chuyện thứ ba chính là trong chín đại Nguyên giới đã xuất hiện một chúa tể chí tôn. Chúa tể chí tôn là gì, ta nghĩ trong lòng các vị chắc hẳn đều hết sức rõ ràng."

"Ngươi nói cái gì?"

Kinh Như Tuyết vừa dứt lời, đám chúa tể lập tức xôn xao như ong vỡ tổ, ánh mắt mỗi người đều như gặp ma quỷ, ngay cả Phạt Ngô cũng phải trợn tròn mắt.

Bắc Lý cũng ngây người, bởi vì lão ta không hề biết thực lực thực sự của Thiên Nguyên Tử.

Nhưng Trường Hà thì biết, và giờ thì lão ta đang sầm mặt lại.

Nếu tin tức này được xác nhận, sợ rằng tất cả chúa tể của chín đại Nguyên giới sẽ liên hiệp lại ngay.

Chúa tể chí tôn, không phải là chuyện đùa!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch