Chương 636: Giết hắn, ngươi có thể chứng minh mình trong sạch!
Sau khi Kinh Như Tuyết đi, bầu không khí trong không gian chúa tể vô cùng nặng nề.
Sắc mặt Bắc Lý cực kỳ khó coi, hơi thở dồn dập.
Câu vừa rồi của Kinh Như Tuyết chính là kiêu chiến với Bắc Lý lão.
Mục tiêu tiếp theo của Tu Thần chính là Bắc Lý giới!
Thiên Nguyên Tử là sư phụ của Tu Thần, hai người đều biết thực lực của đối phương đến đâu, bây giờ Tu Thần không đối phó với người khác, mà lại muốn đối phó với Bắc Lý giới của mình?
Vì cái gì?
Bắc Lý chớp mắt bèn nghĩ lại những gì Kinh Như Tuyết vừa nói.
Người sau lưng Trường Hà cũng là Thiên Nguyên Tử, còn Bắc Lý lão chỉ là một công cụ hình người mà thôi!
Nếu Kinh Như Tuyết nói sự thật, thì tình cảnh của lão ta trở nên vô cùng nguy hiểm.
Thiên Nguyên Tử vẫn luôn hợp tác với Trường Hà, nhưng chưa bao giờ nói với mình, chứng tỏ điều gì?
Rõ ràng là Thiên Nguyên Tử đang muốn âm thầm hãm hại mình!
Lão cũng muốn chiếm đoạt Bắc Lý giới của mình?
Nghĩ tới đây, đầu óc Bắc Lý choáng váng, một nỗi tức giận xộc lên.
Bây giờ bất kể là Kinh Như Tuyết nói thật hay giả, lão ta cũng phải quay về ngay lập tức! Hơn nữa không thể tin tưởng Thiên Nguyên Tử được nữa, nhất định phải bắt đầu chuẩn bị, đề phòng bất trắc.
"Những gì Kinh Như Tuyết vừa nói, các ngươi đã nghe rõ ràng rồi chứ?" Phạt Ngô nhìn đám người xung quanh, giọng nói trầm thấp.
Sắc mặt của lão ta cũng rất khó coi.
Các chuyện khác lão ta không đều quan tâm, nhưng chúa tể chí tôn thì lão không thể để yên được.
Nếu thực sự có chúa tể chí tôn thì lão ta phải làm thế nào? Vị trí của lão sẽ ở đâu?
Hiện giờ lão ta vẫn chưa để đối đầu với một chúa tể chí tôn được.
"Buồn cười! Một con ranh không biết mùi đời nói linh tinh một trận, chẳng lẽ chúng ta tin ngay?" Trường Hà cười khẩy một tiếng.
Lão ta đương nhiên không thể để đám người này tin vào lời Kinh Như Tuyết. Những gì mà nàng nói đều là sự thật, hơn nữa còn gây bất lợi rất lớn cho lão ta và Thiên Nguyên Tử, thậm chí còn phá hỏng toàn bộ kế hoạch mà họ đã sắp đặt.
Bây giờ Trường Hà chỉ muốn chửi cha mắng mẹ Thiên Nguyên Tử, đồ đệ của ngươi là loại người gì mà trong lòng ngươi không nắm rõ à? Lôi hết mọi quan hệ ra nói cho hắn biết, nếu hắn không mang những chuyện đó ra để làm trò thì còn là Tu Thần sao?
Trước đây Thiên Nguyên Tử dẫn Trường Hà đi gặp Tu Thần, trong lòng lão ta đã cảm thấy không thỏa đáng, dù sao quan hệ giữa bọn họ không thể để người khác biết. Nhưng mọi hành đồng đều phải dựa vào lệnh của Thiên Nguyên Tử, cho nên lão ta không thể ngăn cản.
Bây giờ tình huống đáng lo nhất đã xảy ra, đám chúa tể này bất kể có tin Kinh Như Tuyết hay không, thì trong lòng vẫn sẽ có đề phòng. Mà bọn họ đã đề phòng thì rất nhiều chuyện không thể tiến hành được.
"Ngươi biết Kinh Như Tuyết đang nói láo sao?" Qua Thiên nhìn Trường Hà, ánh mắt mang vẻ nghiền ngẫm.
"Sao nào? Tức là ngươi tin tưởng lời nàng ta nói? Tin rằng chúa tể chí tôn đã xuất hiện, tin rằng ta và Bắc Lý là cùng một bọn, sau lưng là một chúa tể chí tôn thần bí?" Trường Hà mắng lại Qua Thiên.
Hơn nữa lời mắng của lão ta còn rất có kỹ thuật, kéo cả Bắc Lý vào trong với mình. Vừa rồi Kinh Như Tuyết không hề nói Bắc Lý và lão ta hợp tác với nhau, chỉ nói người đứng sau là cùng một người mà thôi.
Hằng Khô nheo mắt, nói: "Bây giờ là thời kỳ bất thường, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, đúng không? Tu Thần chính là một biến số, trước khi hắn nổi dậy chúng ta không hề có chút xíu tin tức nào, bất chợt xuất hiện, rồi lại bất chợt cướp mất Phù Tiên giới, phá vỡ hoàn toàn bố cục của chín đại Nguyên giới. Bây giờ hắn lại chiếm được cả Thiên giới. Những việc khác chưa nói, ít nhất là hắn vẫn có thực lực, đúng chứ?"
"Ngươi khẳng định hắn thực sự chiếm được Thiên giới?" Trường Hà cười lạnh hỏi ngược lại.
Bây giờ chưa có chứng cứ gì cả, tất cả đều là từ miệng Kinh Như Tuyết nói, Trường Hà chỉ cần nắm chặt lấy điểm ấy để phủ nhận là được.
Dù không thể hoàn toàn loại bỏ nghi ngờ trong lòng các chúa tể khác, nhưng ít nhất đối phương cũng không thể trở mặt ngay.
Sự xuất hiện của chúa tể chí tộ có thể lập tức khiến các chúa tể khác liên thủ lại, khi đó bọn họ sẽ không xử lý Tu Thần trước, mà sẽ ra tay với Thiên Nguyên Tử.
Dù sao trong lòng mọi người, mặc dù Tu Thần lợi hại, thủ đoạn quỷ dị, nhưng ít nhất cũng cùng cấp độ với mình, nhưng chúa tể chí tôn thì lại khác.
Nếu bọn họ không đối phó với chúa tể chí tôn mà lại dồn sức lực vào Tu Thần, đến lúc đó chết lúc nào cũng không biết.
"Đủ rồi!"
Phạt Ngô nhìn đám người mồm năm miệng mười tranh cãi, lập tức nhướng mày, thấp giọng quát một tiếng.
"Ta mặc kệ Tu Thần có phải chiếm được Thiên giới thật hay không, cũng không để ý hắn có phải là người mở đường cho tích điểm hay không. Bây giờ ta chỉ muốn biết một điều, có phải thật sự đã xuất hiện chúa tể chí tôn rồi không?" Phạt Ngô nói xong, nhìn về Trường Hà ở bên cạnh.
Ánh mắt những người khác cũng lập tức dồn bề phía lão ta với vẻ bất thiện.
Trường Hà hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười: "Sao vậy? Nhìn ánh mắt của các ngươi, có vẻ như đều tin vào lời Kinh Như Tuyết thì phải? Nàng ta nói có chúa tể chí tôn thì thực sự sẽ có sao? Nàng ta nói ta biết chúa tể chí tôn là ai thì ta thực sự biết ư? Một người vô danh tự dưng lại trở thành chúa tể, mà các ngươi cũng đi tin lời nàng ta được sao?"
"Không tin, nhưng cũng không thể hoàn toàn bác bỏ." Qua Thiên lạnh giọng nói.
Bắc Lý giữ im lặng, bây giờ ngọn giáo đang chĩa vào Trường Hà, lão ta đương nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
"Rồi sao? Các ngươi muốn thế nào? Bắt ta lại rồi sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với ta sao?" Trường Hà giận dữ nói.
Sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn đối với một chúa tể chẳng khác nào tự hạ tu vi mình xuống, chẳng có chúa tể nào lại chịu làm cả. Lão ta cũng bắt được điểm này nên mới dám lớn lối như thế.
"Vãng Sinh Chuyển Hồn thì không cần thiết, nhưng ngươi có thể chứng minh mình vô tội." Phạt Ngô nói.
"Chứng minh thế nào?" Trường Hà nhướng mày, trong lòng sinh ra linh cảm chẳng lành.
Phạt Ngô chính là chúa tể mạnh nhất, rốt cuộc lão ta có bao nhiêu thủ đoạn chẳng ai biết được, nói không chừng lão ta còn có những biện pháp khác.
Nghĩ tới đây, Trường Hà bắt đầu lo lắng trong lòng.
Các chúa tể khác cũng nhìn về phía Phạt Ngô với ánh mắt nghi hoặc.
Trong lòng mọi người đều biết những gì từ miệng Kinh Như Tuyết hoàn toàn không thể tìm được chứng cứ, ngoại trừ sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn ra, bọn họ không nghĩ còn có cách nào khác.
"Chẳng phải Kinh Như Tuyết đã nói rồi sao? Người sau lưng ngươi và Bắc Lý là cùng một người, mà đám người chúng ta đều biết sau lưng Bắc Lý chắc chắn là có ai đó. Cho nên ngươi giết Bắc Lý thì có thể chứng minh mình trong sạch!" Phạt Ngô lạnh lùng nói.
"Ngươi nói gì?"
Phạt Ngô vừa dứt lời, Bắc Lý và Trường Hà đều ngây người, hai mắt trợn tròn như muốn nứt ra.
"Ngươi điên rồi à?" Giọng Trường Hà cũng thay đổi.
"Phạt Ngô! Ngươi muốn diệt trừ ta để cướp Nguyên giới của ta thì cứ nói thẳng! Không phải trước kia các ngươi chưa từng làm chuyện như thế! Bây giờ lại bảo Trường Hà đối phó với ta, để chứng minh lời một con ranh là nói bậy? Thủ đoạn này của ngươi có phải khinh người quá rồi không?" Bắc Lý chỉ vào Phạt Ngô, giận dữ nói.
Sắc mặt những người khác cũng vô cùng kỳ quặc, họ tuyệt đối không ngờ rằng Phạt Ngô sẽ đưa ra cách thức này.