Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 637: Không cần thứ khác! Ta chỉ cần Tu Thần!

Chương 637: Không cần thứ khác! Ta chỉ cần Tu Thần!




Lời Phạt Ngô nói quả thực có chút ức hiếp người khác. Đây chẳng phải là mượn chuyện để bắt nạt người khác hay sao?

Dù Trường Hà tiêu diệt Bắc Lý thì đã sao? Làm sao có thể chứng minh đối phương không phải là bỏ xe giữ tướng? Để bảo vệ một người mà hi sinh một người khác?

Hoàn toàn không có cách nào nghiệm chứng thực hư.

Nhưng Phạt Ngô cứ nói vậy. Sao nào? Ta chính là lợi hại bá đạo như thế đấy!

"Phạt Ngô, ngươi là đứa trẻ lên ba sao? Ngươi coi những người khác là đồ ngu à? Phương pháp này mà cũng nói ra được?" Trường Hà căm tức nhìn Phạt Ngô.

Phạt Ngô nhìn lại lão ta, trầm giọng nói: "Không muốn làm à?"

Câu này vô cùng khoa trương và bá đạo, vẻ mặt và giọng điệu ấy chẳng khác nào đang nói: Không muốn làm, vậy thì lão tử sẽ thịt ngươi.

Trường Hà bị lời Phạt Ngô dọa sợ, nhất thời không dám trả lời.

"Phạt Ngô, làm thế có phải hơi trẻ con rồi không?" Qua Thiên cau mày nói.

Ngay cả Qua Thiên còn cảm thấy chuyện này quá đáng, thì có thể tưởng tượng được bây giờ trong lòng Trường Hà và Bắc Lý đang chửi bới ầm ĩ thế nào.

Phạt Ngô cười lạnh một tiếng, nói: "Trẻ con á? Ta không thấy thế, thời điểm bốn chữ “chúa tể chí tôn” xuất hiện, thì đã không phải là trò đùa trẻ con nữa rồi, thà tin là có còn hơn không! Nếu chúa tể chí tôn đã xuất hiện, thì chẳng lẽ các ngươi không biết kết quả là gì? Tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải chết!"

"Ngươi!"

Trường Hà tức giận méo mó cả mặt mày, hoàn toàn không nói nên lời.

Các chúa tể khác lập tức rơi vào trầm tư.

Việc không liên quan đến mình thì cứ mặc kệ, bây giờ Phạt Ngô đang mượn cớ để thực hiện âm mưu của mình, dùng chuyện này buộc Trường Hà phải ra tay với Bắc Lý. Hai người này lưỡng bại câu thương lại là chuyện tốt đối với các chúa tể khác.

"Càn rỡ!"

Bắc Lý giận dữ mắng một tiếng, chỉ vào Phạt Ngô quát lên: "Phạt Ngô, xem như ta đã nhìn rõ, ngươi quả là một tên tiểu nhân! Muốn mượn cớ này để đối phó với Bắc Lý giới của ta? Không cần! Cứ giống như trước, các ngươi cứ trực tiếp tụ tập lại rồi đối phó với ta đi! Một đám ngu xuẩn!"

Bắc Lý dứt lời bèn ra khỏi không gian chúa tể.

Lão ta không muốn ở lại đó thêm một giây phút nào.

Bởi vì bất kể kết quả thế nào, lão ta vẫn là người bị chĩa mũi dùi, thà rằng bỏ đi tìm Thiên Nguyên Tử thương lượng sớm chút còn hơn.

"Đến lượt ngươi bày tỏ thái độ."

Bắc Lý vừa rời đi, Phạt Ngô đã nhìn về phía Trường Hà đang nhăn nhó mặt mũi.

Trường Hà bật cười ha hả, nói: "Ngươi là cái thá gì? Ngươi nói gì thì chính là thế sao? Tại sao ta phải chứng minh cho các ngươi xem? Một câu nói, tin ta thì tin, không tin thì cứ ra tay với ta đi! Ta đợi các ngươi ở Trường Hà giới!"

Trường Hà nói ra những lời dữ tợn, sau đó cũng rút khỏi không gian chúa tể.

Lão ta càng ở lâu càng thêm bất lợi, chẳng thà đi sớm, để mấy chúa tể bọn họ ở lại tự thương lượng với nhau.

Cảnh tượng này hết sức quen thuộc, lúc trước Bắc Lý cũng bị Phạt Ngô đẩy ra khỏi tập thể như thế, bây giờ thì đến lượt Trường Hà.

Các chúa tể khác cũng biết suy nghĩ của Phạt Ngô, tuy không nói rõ rang, nhưng vẫn muốn xem xem tiếp theo lão ta sẽ làm gì.

"Ý kiến của các vị thì sao?" Phạt Ngô nhìn chằm chằm vào đám chúa tể còn lại, khẽ cười một tiếng.

"Ta không dám có ý kiến gì." Hằng Khô cười lạnh nói.

Các chúa tể khác cũng không lên tiếng.

Hành động lần này của Phạt Ngô quả thực là khiến những người khác càng thêm cảnh giác và chán ghét lão ta.

Những dù có chán ghét hay cảnh giác thì bây giờ bọn họ cũng không dám trở mặt với Phạt Ngô.

"Các ngươi thì sao?" Phạt Ngô nhìn về những người còn lại.

Đám người kia nhún vai, xua tay.

"Ha ha ha." Phạt Ngô bỗng bật cười lớn.

"Không ngờ tất cả các ngươi đều không có ý kiến gì, vậy thì để ta chỉ cho các ngươi một con đường."

"Con đường gì?"

Qua Thiên và mấy người kia chợt nhíu mày.

Thực ra bọn họ rất khó chịu khi thấy việc gì cũng do Phạt Ngô lên kế hoạch, nhưng lại chẳng có cách nào.

Thực lực chính là tất cả, Phạt Ngô chính là chúa tể lợi hại và trâu bò nhất trong đám bọn họ, ngươi không muốn nghe cũng không được.

"Không phải Kinh Như Tuyết vừa nói ra ba chuyện sao? Vậy thì chúng ta cần phải đi kiểm chứng từng chuyện một. Việc đầu tiên chính là đi đến Thiên giới xem rốt cuộc có phải Nguyên giới đó đã bị Tu Thần thực sự cướp đi không." Phạt Ngô nói.

Đám người đều cả kinh, hỏi lại: "Ngươi muốn tới Thiên giới?"

"Nghiêm chỉnh mà nói, là muốn đi đánh Thiên giới." Phạt Ngô đáp.

"Cái gì?"

Phạt Ngô vừa nói vậy, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh hãi.

Không thảo phạt Bắc Lý giới, không đánh Trường Hà giới, mà lại đi đối phó Thiên giới là chiêu trò gì? Chăng lẽ không sợ Bắc Lý và Trường Hà sử dụng ám chiêu sau lưng?

"Việc này không ổn. Bây giờ rốt cuộc tình hình giữa Bắc Lý và Trường Hà là gì chúng ta vẫn chưa rõ ràng, nếu đi đánh Thiên giới, chẳng phải chúng ta sẽ đối diện với kế hoạch của hai người bọn họ sao? Chưa kể còn có Tu Thần ngáng chân. Ngươi làm vậy là khiến chúng ta lộ ra ngoài sáng để người ta tấn công à?" Qua Thiên lập tức phản đối.

Nói đùa, dù Tu Thần không chiếm được Thiên giới, thì Thiên Cương đã mở ra đại trận cấm chế bản nguyên cũng khiến bọn họ ăn đủ rồi, nếu đối đầu trực diện với Thiên giới, nhỡ đâu bị ám toán đằng sau thì sao?

"Với sức mạnh năm người chúng ta, đã đủ để đối phó với mọi âm mưu quỷ kế. Đương nhiên, nếu thiếu đi một người thì cũng khó nói." Phạt Ngô hơi nheo mắt, nhìn mọi người với ý tứ sâu xa.

Ý của lão ta hết sức rõ ràng, năm người bọn họ liên thủ lại, đối phó với những người khác thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu một người rút ra thì tình huống sẽ rất khác.

Phạt Ngô đang muốn bọn họ tỏ thái độ dứt khoát.

Theo phe lão ta, hay là vẫn muốn tự thân vận động, hoặc là gia nhập vào phe khác?

Bốn người Qua Thiên chợt thay đổi sắc mặt, đều trông vô cùng khó coi.

Bọn họ muốn đứng ngoài cuộc, nhưng bây giờ Phạt Ngô không cho bọn họ cơ hội này.

Dựa theo đức hạnh của Phạt Ngô lúc trước, chỉ sợ bây giờ ai ra khỏi thì sẽ bị lão ta tấn công ngay, thậm chí còn bỏ qua Bắc Lý và Trường Hà mà tấn công người rút lui trước.

"Ngươi nói thế nào thì là thế đó." Tịch Không nghiến răng, nói với vẻ mặt nhăn nhó.

Hằng Khô hít sâu một hơi, đáp: "Nghe theo lời ngươi."

Còn lại Thiên Mưu và Qua Thiên vẫn ngần ngừ chưa trả lời.

Phạt Ngô nhìn sang hai người.

Thiên Mưu nhìn ánh mắt Phạt Ngô, trong lòng chợt giật thót, cố nén vẻ không tình nguyện đáp: "Đồng ý."

Bây giờ chỉ còn lại một mình Qua Thiên.

Trong lòng Qua Thiên vô cùng giận dữ, lão ta đang gắng sức kiềm chế suy nghĩ muốn trở mặt với Phạt Ngô ngay tại trận.

"Còn ngươi?" Phạt Ngô hỏi Qua Thiên.

Qua Thiên siết chặt nắm tay, khẽ gật đầu.

Mặc dù tu vi của lão ta gần với Phạt Ngô nhất, nhưng nếu thực sự cứng đối cứng với Phạt Ngô, thì lão ta vẫn không có tự tin là mình sẽ thắng.

Bây giờ phần thắng của Phạt Ngô vẫn còn khá lớn, lão ta không có lựa chọn nào khác.

"Tốt lắm, vậy thì chúng ta xuất phát thôi." Phạt Ngô hài lòng gật đầu.

Đám người Qua Thiên liếc mắt nhìn nhau, không nói câu nào, vẻ mặt rất khó chịu.

"Các ngươi yên tâm, ta chỉ cần một mình Tu Thần, những Nguyên giới mà chúng ta chiếm được, Phạt Ngô ta sẽ không lấy Nguyên giới nào."

"Ngươi khẳng định?"

Bốn người Qua Thiên đều kinh ngạc.

Không cần Nguyên giới, chỉ cần Tu Thần?

Vì sao?

Chiếm Nguyên giới mới là chân thật nhất, vì sao Phạt Ngô lại chỉ cần Tu Thần?

Việc này thực sự ngoài dự đoán của mọi người.

"Tự ta có tính toán của riêng mình. Đi thôi, xuất phát đến Thiên giới."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch